"Anh muốn làm gì? Làm ơn, không phải là em quấy rối anh, người quấy rối anh ở bên ngoài, bên ngoài..." Môi Mộ Hi môi bị hung hăng hôn, dờng như là cắn, hận không thể nuốt cô vào trong bụng.
Nam Cung Diệu bức Mộ Hi đến bức tường phía sau, Mộ Hi không có đường lui, cô bị Nam Cung Diệu gắt gao chặn lại, tay của anh bắt đầu vân vê chà xát bô ngực Mộ Hi.
"Nói cho anh biết, ở đây thịt làm sao nhiều như vậy?" Nam Cung Diệu khiêu khích hỏi Mộ Hi, trong miệng thở ra khí nóng tấn công mặt Mộ Hi, làmcô tê dại một hồi.
"Đáng ghét, đây là ở trong nhà người ta, mau thả em ra." Mộ Hi biết rõ ông xã bị kích thích, bởi vì anh mặc đồ ngủ, cho nên phía dưới dường là không có chướng ngại vật, giơ cao lên, dừng lại chỗ bộ phận mềm mại nhất của Mộ Hi , khiến Mộ Hi rất nhột, rất khó chịu.
"Buông ra? Em hỏi nó có đồng ý không?" Nam Cung Diệu cầm lấy tay Mộ Hi đặt lên đỉnh núi cao của mình , Mộ Hi thẹn thùng, mặt lập tức đỏ bừng, không biết làm sao cho đúng, chỉ có ngoan ngoãn mặc anh sắp xếp.
"Nhưng mà, Thiên Vũ còn ở bên ngoài." Mộ Hi lo lắng hỏi.
"Anh ta say như heo chết, chúng ta phá hủy căn phòng này anh ta cũng không tỉnh được, bà xã, nó đã không chịu nổi, đây là nghĩa vụ của em." Nam Cung Diệu bắt đầu phát động tấn công.
"Đợi chút, em khóa cửa lại." Mộ Hi lặng lẽ khóa cửa , chỉ sợ đánh thức Thiên Vũ ở bên ngoài.
"Bà xã, ở đây không có giường, chỉ có tấn công tiểu bảo từ phía sau." Nam Cung Diệu đắc ý cười một tiếng.
"Đi, ở nhà có giường anh cũng không phải từ phía sau sao!" Mộ Hi liếc anh một cái, ngoan ngoãn xoay thân thể qua chỗ khác.
"Người ta thích đằng sau à!" Nam Cung Diệu như đứa bé làm nũng với Mộ Hi. Hàn Băng Tâm dien/dan/le/quy/don
"Ngoan ngoãn, chị cho em còn không được sao." Mộ Hi lắc đầu, cũng thuận thế sờ sờ đầu Nam Cung Diệu.
"Này? Anh là chồng em, không phải em trai của em, đừng lấy bộ dạng đối phó với con trai em ra đối phó với anh, còn sờ đầu anh, dỗ trẻ nhỏ sao?" Nam Cung Diệu ra vẻ vô tội nhìn Mộ Hi, bởi vì Mộ Hi ở nhà thường sờ đầu Nam Nam như vậy.
"Hắc hắc... Mọi người đều nói con trai là chồng kiếp trước của mẹ,ông xã anh chính là con trai kiếp sau của em nha." Mộ Hi cười trộm.
"Nói bậy, oai lý gì vậy!" Nam Cung Diệu quả thực không bắt bí đươc Mộ Hi một chút nào.
"Oai lý? Đây là chân lý đấy." Mộ Hi nghiêm trang nói.
"Tốt lắm, làm chính sự, không biết tôi vội?" Nam Cung Diêu tà mị cười với Mộ Hi.
"Vội cái đầu anh."
"Cái đầu nhỏ của anh rất vội, bà xã thật sự chăm sóc." Nam Cung Diệu cười nói.
"Anh - - không biết xấu hổ?"
"Làm sao lại xấu hổ chuyện như vậy." Vẻ mặt Nam Cung Diệu vô tội trả lời, trong tay đã bắt đầu hành động.
Trong phòng tắm nhiệt độ tăng cao, khắp nơi đều tràn đầy tình, tràn đầy ái, tràn đầy dục, Nam Cung Diệu điên cuồng chiếm vợ yêu của mình.
Mộ Hi cố nén thở dốc, sợ bên ngoài nghe được động tĩnh, Nam Cung Diệu vẫn điên khùng không kêt thúc.
"Ông xã, nhanh lên, đây không phải là ở nhà, tùy ý chơi." Mộ Hi nhỏ giọng nhắc nhở Nam Cung Diệu.
"Bà xã, em thật là đẹp, anh còn chưa ăn no." Nam Cung Diệu thở hổn hển nói, Mộ Hi đau lòng nhìn chồng mình.
"Ông xã, anh không mệt sao?" Mộ Hi ngây thơ hỏi.
"Đứa ngốc, đây là hưởng thụ, mệt mỏi? Anh thích, đừng cẩu huyết như vậy được không?" Nam Cung Diệu thật sự thua Mộ Hi , mỗi lần đều hỏi vấn đề đơn giản như vậy, nam / hoan / nữ / ái, nào có cái gì mệt hay không?
Ngay thời khắc Nam Cung Diệu muốn chạy nước rút, Hàng Thiên Vũ ở bên ngoài lải nhải gọi tên Mộ Hi, Mộ Hi vừa định trả lời, lại bị Nam Cung Diệu từ phía sau che miệng lại.
Cứ như vậy Nam Cung Diệu một tay che miệng Mộ Hi, một tay giữ lấy eo Mộ Hi, hoàn thành chạy nước rút sau cùng, hai người từ phòng tắm đi ra đối diện nhau cười một tiếng, không nghĩ tới đánh dã chiến tới nơi này.
Nhìn thấy Hàng Thiên Vũ ngủ rất ngon, sau khi Mộ Hi giúp anh đắp kín mền, hai người lặng lẽ rời đi.
Rời khỏi biệt thự, Mộ Hi và Nam Cung Diệu ngồi trên xe, xe lái vào một đường hầm, ánh sáng đột nhiên tối xuống.
Mộ Hi cảm giác được Nam Cung Diệu tăng tốc, cô bất giác đứng dậy muốn quay đầu lại xem một chút.
"Không cần quay đầu." Nam Cung Diệu kịp thời ngăn cản.
Mộ Hi không quay đầu lại, nhưng cũng không dám lộn xộn, nhỏ giọng hỏi Nam Cung Diệu.
"Có biến?"
"Uhm, có chút phiền toái, đừng sợ." Nam Cung Diệu bình tĩnh nói, lập tức mở ra radio, nghe nhạc.
Có tập kích phía trước, Mộ Hi có chút ngồi không yên, nhẹ nhàng ngồi xuống , sợ đằng sau xe thấy cô.
"Ông xã có nguy hiểm phải hay không?" Mộ Hi nhỏ giọng hỏi Nam Cung Diệu.
"Đừng sợ, có anh." Nam Cung Diệu vỗ vỗ tay Mộ Hi, cười cười, tiếp tục lái xe.
"Chúng ta không phải về nhà, rẽ phía trước, không thể khiến Nam Nam gặp nguy hiểm." Mộ Hi phát hiện ra nơi này cách nhà không xa, cho nên không được về nhà, ngộ nhỡ đối phương biết nhà bọn họ liền nguy hiểm hơn!
"Bà xã, hiểu."
Nam Cung Diệu vẫn luôn hoài nghi Mộ Hi không thừa nhận Nam Nam là nhà họ Nam Cung, mục đích chỉ có một chính là vì an toàn của Nam Nam, như vậy nó sẽ không trở thành mục tiêu của những kẻ thù kia, mình ở trên thương giới nhiều năm, kẻ thù vô số, nhưng không ai dám công khai trêu chọc anh, nhưng không thể bảo đảm có thể ngầm âm mưu không!
Kỳ thật, kể từ sau khi Nam Cung Diệu nghi ngờ làm xét nghiệm ADN cho Nam Nam, kết quả không phải con trai của anh, anh hoài nghi có người bán đứng anh, đối tượng hoài nghi hàng đầu chính là Lãnh Đông, bởi vì chỉ có anh ta biết chuyện này, về sau nghĩ lại, anh ta sẽ không làm như vậy, chỉ có anh tự mình biết chuyện này, nếu như giở trò quỷ, anh ta chính là đối tượng hoài nghi đầu tiên, như vậy quá rõ ràng, vì vậy, Nam Cung Diệu bí mật điều tra, phát hiện một người phụ nữ hối lộ bệnh viện, qua điều tra nhiều phương diện, phát hiện
chuyện này không liên quan đến Lãnh Đông, cho nên anh tin Lãnh Đông trung thành.
Chỉ tiếc là những người này đánh chết cũng không nói người phụ nữ kia là ai? Bất đắc dĩ, đành phải buông tha.
Bởi vậy có thể thấy được, Nam Nam chính là con trai của mình, nếu không người phu nữ thần bí kia không cần thiết làm điều thừa, nghĩ đến Nam Nam chính là con trai của mình, Nam Cung Diệu càng thêm yêu Mộ Hi, cho nên anh không cho phép cô gặp nguy hiểm.
Mộ Hi ngồi trong xe vụng trộm liếc Nam Cung Diệu, chỉ thấy anh chuyên tâm phía trước, mặt bên tuấn mỹ, gợi lên một đường cong âm u lạnh lẽo.
"Bà xã ngồi vững, đều là một vở hài kịch, chúng ta cùng bọn họ vui đùa một chút, nếu như sợ, liền nhắm mắt lại." Lập tức lái xe ra khỏi đường hầm, phía trước nhìn rất rõ ràng.
Mộ Hi từ trong gương nhìn thấy có ba chiếc xe việt dã màu đen, bọn họ đang đến gần.
Nam Cung Diệu tự tin hất mày, tà mị cười, hừ! Muốn cùng chơi cùng tôi, quá non!
Mộ Hi bắt đầu đoán mò mỗi khả năng, càng nghĩ càng sợ, sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi.
"Bà xã em không sao chớ? Sắc mặt khó coi như vậy." Nam Cung Diệu phát hiện Mộ Hi không đúng, biết là dọa đến cô.
"Em không sao, có thể là anh chạy nhanh, em có chút say xe." Mộ Hi lấy cớ tùy tiện.
"Bà xã em xem đằng sau, không sao, anh đã bỏ lại bọn họ phía sau." Nam Cung Diệu đau lòng nhìn Mộ Hi, người phụ nữ này bề ngoài ngang tàng bạo ngược, nhưng cuối cùng cũng chỉ là phụ nữ, nhát gan bản tính của phụ nữ.
Mộ Hi nghe được Nam Cung Diệu nói có thể quay đầu lại, mới dám quay đầu lại xem một chút, quả nhiên xe việt dã vừa rồi đã không còn tung tích.
"Nha nha, chảy mồ hôi, phù phù... Ông xã bọn họ là ai?" Mộ Hi hít sâu một cái, hỏi Nam Cung Diệu.
"Nhiều năm như vậy, anh có rất nhiều kẻ thù, nhưng dù thế nào bọn họ không dám đối đầu với anh, bởi vì đến gần tôi chỉ có một kết cục, chính là chết, em và con trai khiến anh hết sức lo lắng."
Nam Cung Diệu biết anh trước kia là một người, không có trách nhiệm, cho dù có nhiều kẻ thù anh cũng không sợ, hiện tại có vợ và con trai, anh bắt đầu lo lắng thậm chí là sợ hãi, sợ vợ và con trai gặp nguy hiểm, không khỏi lo lắng hơn.
Cửa hàng Cửu Châu.
"Các chị em gái, cái này như thế nào, đẹp không?" Vân Tĩnh Sơ cầm lấy một bộ quần áo trái khoa tay múa chân phải khoa tay múa chân, sáng sớm hôm nay cô gọi điện thoại hẹn Mộ Hi ra đi dạo cửa hàng.
"Đẹp mắt." Mộ Hi trả lời.
"Cái gì đẹp mắt, cậu ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn!" Vân Tĩnh Sơ phát hiện Mộ Hi cầm một bộ quần áo, ánh mắt lại nhìn nơi khác.
"..." Mộ Hi không nói.
"Này? Nha đầu chết tiệt kia, cậu rốt cuộc nghe thấy mình nói chuyện sao?" Vân Tĩnh Sơ đi qua lay lay Mộ Hi nói.
"Đừng ồn ào, cậu không phát hiện vẫn luôn có một người đi theo chúng ta, không trùng hợp như vậy chứ, còn nhớ vừa rồi lúc chúng ta ăn bữa sáng ở đây, người kia cũng ở bên cạnh." Mộ Hi len lén liếc người đàn ông toàn thân mặc quần áo đen kia.
"Nào có?" Vân Tĩnh Sơ rướn cổ lên tìm.
"Cậu nhìn loạn, bị hắn phát hiện." Mộ Hi cầm một bộ quần áo ngăn trước mặt Vân Tĩnh Sơ.
"Chính là một người đàn ông mặc quấn áo đen, hôm nay vẫn luôn đi theo chúng ta, chúng ta đi mau." Mộ Hi để quần áo xuống, kéo Vân Tĩnh Sơ đi.
"Này? Quần áo của mình còn chưa mua đâu!" Vân Tĩnh Sơ bị Mộ Hi cưỡng chế kéo ra khỏi cửa hàng, người áo đen kia theo sát phía sau.
Mộ Hi và Vân Tĩnh Sơ bước chân nhanh đi về phía trước, người đàn ông kia cũng nhanh chân theo kịp.
"Không tốt, người kia cũng đi ra, đi nhanh chút." Mộ Hi lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện thoại, ai ngờ đột nhiên xuất hiện ba người đàn ông chặn các cô qua một bên, một tay đoạt lấy di động của Mộ Hi, còn có túi sách của Vân Tĩnh Sơ.
"Các người muốn làm gì? Ăn cướp sao? Bất lịch sự , không phải..." Vân Tĩnh Sơ vừa kêu một tiếng liền bị người che miệng lại.
Mộ Hi biết chuyện không tốt, bọn họ cũng dám cướp bóc ban ngày , điện thoại di động lại trong tay bọn họ, vậy phải làm sao bây giờ?
Đúng lúc này, một vóc người đàn ông khôi ngô xuất hiện trước mặt các cô, chỉ thấy người này bóng đen thẳng đứng, mày kiếm anh tuấn, đôi mắt đen hẹp dài sắc bén, đôi môi mỏng khinh miệt, hình dáng góc cạnh rõ ràng, thon dài cao lớn cũng không thô cuồng, giống như chim ưng trong đêm tối, lạnh lùng kiêu ngạo đơn độc yên tĩnh lại mạnh mẽ bức người, toàn thân tản ra một loại cường thế khinh thường trời đất.
"Dừng tay, giữa ban ngày ban mặt cũng dám cướp bóc." Chỉ thấy người đàn ông một tay bắt lấy cổ áo người đàn ông kia, một tay vung quyền, hai ba cái liền giải quyết đám người kia.
Ba người đàn ông bụm mặt bị dọa chạy mất.
"Đây là của các cô sao?" Người đàn ông đem dồ trả cho các cô, Vân Tĩnh Sơ nhìn đến ngốc rồi, mẹ kiếp, thật sự là một đại mỹ nam, còn có thể anh hùng cứu mỹ nhân.
Mộ Hi phát hiện nước miếng của Vân Tĩnh Sơ cũng muốn chảy ra rồi, dùng cùi chỏ chạm vào cô, Tĩnh Sơ vội vàng laumiệng, lập tức biểu hiện như thục nữ, mà người đàn ông lại nhìn Mộ Hi đến ngẩn người.