Nam Cung Diệu nhanh chóng đi qua ôm cô, Mộ Hi thật sự muốn tìm cái lỗ để chui xuống được, mất hết cả mặt mũi!
"Bà xã, em không sao chớ?" Nam Cung Diệu thấy Mộ Hi không có việc gì, trên mặt biểu lộ hết sức muốn cười, thật sự là thua cô, tắm rửa mà cũng có thể bị như vậy! Thật sự là không để cho người ta bớt lo!
Mộ Hi phát hiện vẻ mặt Nam Cung Diệu, người đàn ông đáng giận còn muốn cười.
"Đại gia anh, không được phép nhìn, nhắm mắt lại, nếu không bà cô đây cắn chết anh." Lúc này Mộ Hi giống như Mộ Hi bốn năm trước, mở miệng là mắng người, miệng đầy thô tục, kỳ thật, kể từ khi có con trai, cô liên tục cực lực khống chế chính mình nói chuyện không mang theo chữ thô tục, vì hôm nay tức giận, cho nên không quản được nhiều như vậy!
"Này, là em tự mình ngã xuống đấy chứ, chính mình ngã còn rất lợi hại!" Nam Cung Diệu vô tội nói, thật sự là phục cô, đều lúc này, còn có tâm tư mắng chửi người!
"Con bà nó, anh đang sờ đó?" Mộ Hi cảm giác phía dưới bị Nam Cung Diệu đụng phải, tức giận nói, kỳ thật, bời vì vừa rồi Mộ Hi nén đau, có chút tức giận, nhưng mà lại chẳng oán được ai, đành phải bắt lấy Nam Cung Diệu trút giận!
"Em không có mặc quần áo, đương nhiên có thể sờ đến!" Nam Cung Diệu đã chiếm tiện nghi mà còn khoe mẽ. D ien danle quy don _ Mèo Hoang
Nam Cung Diệu đưa tay ôm lấy Mộ Hi.
"Nam Cung Diệu, anh khốn kiếp, anh thật sự không phải cố ý, anh đang sờ chỗ nào đấy?" Mộ Hi hoàn toàn nổi đóa, vì người đàn ông này lại sờ chỗ đó.
"Được rồi, anh dịch chuyển tay qua một bên là được chứ gì." Nam Cung Diệu dịch tay qua bên cạnh một tý.
"Nam Cung Diệu thối, anh thật khốn kiếp, anh không sờ phía dưới, nhưng mà, nhưng mà vừa rồi anh lại sờ tiểu bạch thỏ." Mộ Hi không nghĩ tới, anh không sờ phía trên, mà một tay bắt lấy ngực của Mộ Hi, biểu cảm rất là đắc ý.
"Bà xã, em nói thân thể này có chỗ nào anh chưa ừng sờ qua, hẹp hòi như vậy!" Nam Cung Diệu như người đàn ông nhỏ chịu ủy khuất nói.
"Anh đây là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, cháy nhà hôi của, bây giờ chỗ nào người ta cũng đau có biết hay không! Anh còn không biết xấu hổ chiếm tiện nghi! Nếu không phải là vừa rồi anh nguyền rủa người ta gặp chuyện không may, người ta có thể gặp chuyện không may hay sao? Còn không phải tại anh!" Thỉnh thoảng Mộ Hi còn xoa cái mông ngã đau.
Trở về trên giường, Mộ Hi vội vàng cầm chăn đắp lên, sợ hãi anh lại xâm phạm cô.
Khi nào thì Nam Cung Diệu khiến cho người ta nói mình lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, cháy nhà hôi của, nói như thế nào thì mình giống như thổ phỉ, lấy cô thật sự không có một chút biện pháp!
Nam Cung Diệu vén chăn lên, cưỡng chế lật Mộ Hi qua, để cho cô nằm sấp ở trên giường.
"Nam Cung Diệu, anh có yên hay không, anh điên cái gì vậy, anh lại muốn ở phía sau phải không? Nói cho anh biết, không được, hôm nay bà cô đây phiền muội!" Mộ Hi cho rằng Nam Cung Diệu lật người, muốn như vậy, cho nên gấp đến độ kêu to.
Sau khi Nam Cung Diệu cẩn thận kiểm tra, phát hiện không có chuyện gì, hôn một cái trên người bà xã, lại lật cô lại.
"Em không thích đằng sau, vậy thì hôm nay liền ở phía trước." Nam Cung Diệu nghiêm túc nói.
"Ai nói cho anh biết, đằng sau không được, phía trước lại được?" Mộ Hi biết mình đã nhảy vào trong vườn hoa, lại gặp ông xã cường đạo.
"Vậy, phía trước không được, đằng sau cũng không được, chỗ khác còn có thể động sao? Chẳng lẽ em muốn..." Vẻ mặt Nam Cung Diệu nghiêm chỉnh chỉ chỉ miệng nhỏ Mộ Hi nói.
"Nghĩ cũng đừng nghĩ." Mộ Hi sợ hãi vội vàng che miệng, để tránh bị xâm phạm.
Nam Cung Diệu thấy bộ dạng đáng yêu của bà xã, không nhịn được buồn cười, mỗi một lần đối mặt với cô vợ nhỏ của mình, lúc nào trên mặt anh cũng hiện ra bộ dáng tươi cười, ở bên ngoài làm việc một ngày, cũng không có cười ngây ngốc nhiều khi ở cùng Mộ Hi một tiếng đồng hồ. Người phụ nữ này thực sự khiến anh vui vẻ, lúc nào ở cùng cô cũng cảm thấy hết sức hạnh phúc.
Anh từ từ bắt lấy cái tay nhỏ bé che miệng của Mộ Hi, lộ ra nụ cười mị hoặc mê người nhìn chằm chằm Mộ Hi, biết rõ bà xã không thể kháng cự nụ cười của mình.
Người đàn ông này cố ý, cố ý quyến rũ Mộ Hi, đáng chết, chẳng bao lâu sau, anh lại đi lấy lòng phụ nữ, hơn nữa còn là không chỉ một lần quyến rũ bà xã của mình, nếu như không phải bà xã của anh quá cẩu huyết, anh cần gì phải làm như thế!
Nam Cung Diệu mang theo mỉm cười nhìn Mộ Hi, chẳng biết rằng nụ cười này giống như có ma lực bắt Mộ Hi làm tù binh, Mộ Hi cảm thấy một cái môi nóng bỏng dán lên.
Nam Cung Diệu cạy mở hàm răng của cô vợ, cái lưỡi linh xảo mềm mại xâm nhập gian miệng khéo léo, nhẹ nhàng chọc bới vật nhỏ không ngoan ngoãn, khiến một chút lý trí bị xua tan, tất cả tức giận của Mộ Hi cũng hoàn toàn tan biến.
Nụ hôn này càng ngày càng sâu, tiếp theo càng trở nên điên cuồng, trái tim Mộ Hi cũng bắt đầu lay động, nụ hôn của anh chốc thì dịu dàng, chốc lại cuồng dã, chốc lại tình cảm mãnh liệt...
Mộ Hi thầm mắng: Má nó, kỹ thuật hôn cao siêu như vậy, ai có thể kháng cự? Ai có thể kháng cự? Không có người nào có thể kháng cự đúng không! Người đàn ông tuấn mỹ như vậy có lực sát thương trí mạng, cô bị hôn thất thần, cảm giác máu trong toàn thân như sóng chạy nhảy mãnh liệt, hết sức thoải mái.
"Nói đi, bây giờ là phía trước hay là đằng sau?" Nam Cung Diệu dịu dàng hỏi.
"Đáng ghét." Mộ Hi cúi đầu trả lời, hỏi người ta phía trước hay đằng sau, ai không biết xấu hổ mà nói! Đây không phải là biết rõ còn cố hỏi sao!
"Em đã không nói, vậy anh cứ xem rồi làm." Nam Cung Diệu xấu xa nói, lúc này Mộ Hi đã là ngươi nói thế nào thì như thế nào, Nam Cung Diệu rất hài lòng, cô vợ nhỏ vừa rồi còn cương quyết, lúc này dịu dàng
động lòng người cỡ nào, dịu dàng giống như nước, ấm như lò lửa, khiến lòng Nam Cung Diệu ấm áp, cái loại cảm giác này rất tốt, anh yêu cô, yêu đến điên, yêu quên hết tất cả, yêu không thể tự thoát ra được, yêu không có bản thân, vì Mộ Hi anh có thể từ bỏ sự cuồng ngạo của mình, chỉ vì cô.
Sáng sớm.
Ánh nắng tươi sáng.
Sau khi Mộ Hi tỉnh lại thấy ông xã đã thức dậy, trong phòng không có người, thật sự là bội phục thể lực, buổi tối hành hạ như thế, sáng sớm thức dậy bình thường, thực hoài nghi anh có phải bằng sắt hay không, da thịt trên người cứng rắn khủng khiếp, nhất là chỗ đó lại rất lợi hại.
Họ đều ngủ cùng nhau, vì sao anh có thể đứng lên, vì sao mình lại không dậy nổi, chao ôi! Người với người thật đúng là không có cách nào so sánh được, không thể không bội phục tinh thần tốt của Nam Cung Diệu, mỗi lần Mộ Hi rời giường, trong phòng đều có mình cô!
Sau khi rửa mặt xuống lầu, mặc một bộ đồ ngủ dài rộng, đầu tóc rủ xuống tự nhiên trên vai, cổ áo cũng hết sức dài rộng, nếu như xuân quang hiện ra thì sẽ phát hiện quả thực đang liều mạng với ánh sáng mặt trời.
Mộ Hi đứng trên bậc thang nhìn Nam Cung Diệu cầm lấy tờ báo đang đọc, bắt chéo hai chân, dựa vào trong ghế sofa...
Nam Cung Diệu nghe được tiếng xuống lầu, anh ngẩng đầu lên, nhìn Mộ Hi một cái, ngẩn người, ngây ngốc ở đó, cô như một tiên nữ, cái bộ dạng khói lửa hết sức mê người.
"Người phụ nữ ngốc, lại luôn háo sắc, cha lớn lên có đẹp trai không?" Nam Nam từ bên đi qua, trong miệng oán trách nói, cái đầu nhỏ lắc lắc, nhìn Nam Cung Diệu một chút, nhìn Mộ Hi đang chảy nước miếng một chút, bất đắc dĩ tránh ra. D ien danle quy don _ Mèo Hoang
Bộ dạng con trai khiến người ta tức cười, bà xã si mêkhiến anh vui vẻ.
"Khụ khụ... Đến đây, ở đấy ngẩn người cái gì?" Nam Cung Diệu để tờ báo xuống, thản nhiên nói với Mộ Hi.
"Hả, à, được." Mộ Hi phục hồi lại tinh thần.
Nam Cung Diệu đưa tờ khăn giấy ra cho Mộ Hi.
"Này, ông xa, em còn chưa ăn cơm, lau miệng cái gì!" Mộ Hi nói.
"Người phụ nữ ngốc, lau nước miếng của mẹ kìa, thấy cha liền chảy nước miếng, rốt cuộc mẹ có phải mẹ ruột của con hay không? Con thật sự hoài nghi, người phụ nữ ngốc như mẹ thật sự không có chút chí hướng, nhìn thấy mỹ nam đã không bình tĩnh!" Nam Nam như người lớn dạy dỗ Mộ Hi.
"Ai nói mẹ nhìn thấy cha con thì chảy chảy nước miếng , mẹ, mẹ vì chán ghét nên muốn ói, ẹo, ọe..." Mộ Hi bị con trai nói như vậy, cảm giác vô cùng mất mặt, nên muốn vãn hồi một chút thể diện! Cũng không thể bị đứa nhỏ xem thường! Quá tổn thương tự tôn!
"Người phụ nữ ngốc, mẹ có định để con và cha ăn sáng hay không? Đói chết con rồi mẹ sẽ không có trai đẹp để nhìn, không cho phép nôn, ăn không vô nữa!" Nam Nam vốn đang cầm lấy cơm chuẩn bị ăn, nhưng mẹ nó quá cẩu huyết, thế mà ở trên bàn cơm làm động tác này, thế ai mà ăn được!
"Sorry, Iam Sorry." Mộ Hi biết rõ quấy rầy con trai ăn cơm, cảm giác thật có lỗi, hai tay chắp lại bày tỏ xin lỗi.
"Forgive you." Nam Nam vừa thấy mẹ dùng tiếng Anh xin lỗi nó, cho nên nó cũng rất độ lượng đáp lễ tha thứ cho Mộ Hi.
Mà Nam Cung Diệu ở bên bị hai kẻ dở hơi lây nhiễm cũng muốn gia nhập bọn họ, anh vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Mộ Hi, kéo cái ghế giúp cô, giúp cô chuẩn bị bữa sáng, tất cả động tác hết sức tự nhiên, nhưng mà Mộ Hi và Nam Nam lại thấy tò mò.
Mộ Hi thầm nghĩ: Hôm nay ông xã bị trúng gió sao? Sẽ không có âm mưu gì chứ? Mà thân thể nhỏ bé của của mình không thể chịu được ép buộc nữa đâu! Cô chỉ nghĩ tới phương diện này, bởi vì mỗi lần ông xã xum xoe là muốn như vậy, cái này không thể trách Mộ Hi nghĩ ác về anh, bởi vì anh chính là tà ma, như vậy không có nguy hiếm mới lạ.
"Ha, ông xã, chốc nữa em còn phải trở về nhà mẹ một chuyến, anh đi làm trước đi, không cần phải để ý đến em." Mộ Hi được anh chiếu cốnhư vậy hết sức không thoải mái, nói đúng hơn là không nỡ. Truyện được edit duy nhất tại diendanlequydon.com
"Anh đưa em đi." Nam Cung Diệu ưu nhã dùng bữa, thản nhiên trả lời Mộ Hi.
Mộ Hi nhìn anh ăn sáng, mình lại không ăn, một tay nâng má, cười hì hì nhìn Nam Cung Diệu, không chịu thua kém lại chảy nước miếng.
"Người phụ nữ ngốc, lại thế, có ngừng hay không." Nam Nam đưa một cái bát cho Mộ Hi.
"Tiểu quỷ, gì đây, trống không, con cho mẹ ăn bát sao?" Mộ Hi chất vấn Nam Nam.
"Thực ngốc, là để cho mẹ hứng nước miếng." Nam Nam bất đắc dĩ nói.
Nam Cung Diệu nở nụ cười, hai người này thật sự không hợp, không hiểu nổi trước kia bọn họ sinh hoạt thế nào?
Sau khi cơm nước xong, Mộ Hi thay quần áo, Nam Cung Diệu chờ ở phòng khách, bởi vì anh đã đáp ứng sẽ đưa Mộ Hi đi.
"Ồ, ông xa, sao anh còn chưa đi, không đi làm sao?" Mộ Hi thật tò mò hỏi, trước mắt Nam Cung Diệu tràn đầy hắc tuyến, trí nhớ người phụ nữ này thật kém!
"Người phụ nữ ngốc, không phải mẹ đinh sang bà ngoại sao? Cha nói đưa mẹ đi mà!" Trong tay Nam Nam cầm quà cho bà ngoại.
"A, nhớ rồi." Mộ Hi bừng tỉnh hiểu ra, còn vỗ vỗ trán của mình.
"Mẹ, cái này đưa cho bà ngoại, giúp Nam Nam đưa nhé, nói bà ngoại Nam Nam rất nhớ bà và dì nhỏ." Nam Nam đưa một cái túi lên.