Nam Cung Diệu bị cô gái trước mắt làm cho mơ hồ, thấy cô thật sự rất gấp gáp, vì vậy dừng xe bên đường.
"Xuống xe, sang kia ngồi." Nam Cung Diệu ra lệnh Mộ Hi ngồi chỗ bên cạnh, đối với tầng hơi nước trong mắt cô không hiểu vì sao anh lại có thể đau lòng, chỉ có một đáp án có thể thuyết phục anh, chính là mình bị ma quỷ ám ảnh, thế nhưng lại đau lòng về cô!
Nhưng Mộ Hi không động đậy, kỳ thật là cô không dám động.
"Làm sao vậy? Vẫn còn không chịu rời bỏ tôi sao?" Nam Cung Diệu nhìn thấy mái tóc xõa trên vai Mộ Hi rất có mùi vị phụ nữ, chỉ là cái mắt kính quê mùa kia, làm cho cô từ thiên nga trắng biến thành một con vịt xấu xí.
Nam Cung Diệu ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt, cô không giống những cô gái khác mang mùi thơm nồng đậm, những cô gái kia còn hận không thể đem mình ngâm vào nước hoa.
Nhưng mùi trên người cô gái này, hẳn là trời sinh , mùi thơm tự nhiên, mới ngửi mùi mà nửa người dưới đã có phản ứng. Đáng chết, khi nào thì chính mình trở nên không có bình tĩnh như vậy.
Sắc mặt Mộ Hi trắng bệch, cắn cắn môi.
"Đều tại anh, phải làm sao bây giờ? Hu hu..."
Mộ Hi gấp đến độ khóc ra thành tiếng, Nam Cung Diệu cho là bởi vì hôn cô, cho nên cô mới khóc lên, cô xem trọng nụ hôn đầu tiên như vậy, rất nhiều cô gái còn không để ý, chính mình không phải chỉ hôn cô một chút thôi sao! Đến nỗi vậy! Hôn như vậy một chút, lại có phản ứng lớn như thế, vả lại, anh còn không có thực hiện bản lĩnh thật kia kìa!
"Đến như vậy sao? Hôn cái miệng cũng sẽ không mất miếng thịt nào, thật sự là gặp sư phụ."
Nhưng khi nhìn đến nước mắt rơi đầy mặt, trong lòng anh không hiểu mềm nhũn. Không nghĩ tới cô đang khóc, ngoài miệng còn không yên tĩnh.
"Cuồng tự kỷ thối, đều tại anh, tôi không muốn ngồi ở trên đùi anh, chân của anh cứng quá, hu hu... Bây giờ tôi liền đi xuống xe, để cho anh biết được sự lợi hại của tôi." Quả nhiên khi Mộ Hi rời khỏi đùi Nam Cung Diệu, anh sững sờ, máu, trên chân mình có vết máu.
Hóa ra, cô lại khóc, Nam Cung Diệu hiểu
ra, cũng may sắp tới biệt thự phía trước.
Mộ Hi xuống xe, nhắm chặt mắt lại, chờ ai đó mắng, cô lại không dám mở mắt ra, bởi vì nhìn thấy máu sẽ choáng.
Cho rằng Nam Cung Diệu sẽ giận dữ, không nghĩ tới không nói câu nào, lại kéo cô vào trong xe tiếp tục lái xe.
"Anh, anh, anh?"
Mộ Hi lại ngồi trên cặp đùi kia, bị anh ôm vào trong ngực lái xe.
"Anh thật phiền toái, anh lấy thứ gì đó trong túi quần ra được không? Tất cứng, tôi không thoải mái." Mộ Hi bởi vì dính máu trên đùi Nam Cung Diệu, trong lòng có chút áy náy, cho nên nói chuyện cũng rất ôn hòa, âm thanh cũng rất nhỏ.
Mộ Hi quay đầu lại trừng mắt nhìn Nam Cung Diệu, chỉ thấy vẻ mặt anh lạnh lùng, bình tĩnh, đóng chặt đôi môi tỏ ra hết sức vô tình, anh không nói lời nào, liên tục lái xe, giống như có tiếng thở dốc rất nhỏ.
Mộ Hi nhìn thấy anh không trả lời, chẳng lẽ là không có nghe thấy hay là bởi vì lái xe không tiện.
"Nếu như anh lái xe, không có tiện, tôi có thể lấy ra giúp anh, thật sự không thoải mái."
"Câm miệng."
Nam Cung Diệu gầm nhẹ một tiếng, hù dọa Mộ Hi không có một chút động tĩnh. Thật là một cô gái ngốc, vật kia có thể lấy ra sao! Nếu quả thật lấy ra được, hù dọa chết cô. Thật sự là thua cô, không hiểu chó má gì, thật không biết cô làm như thế nào mà sống được trên xã hội hỗn loạn này.
Nam Cung Diệu vừa lái xe vừa quan sát cô gái trước mắt, giờ phút này cô giống như một cô gái quê mùa thô lỗ, lại không nghe thấy cô mắng chửi người, cũng hoài nghi có phải là cô hay không? Nhìn kỹ một chút, phảng phất giống như tiểu thư từ cổ đại tới.
Một lát sau, Mộ Hi nhỏ giọng hỏi.
"Anh rất nóng sao? Mặt của anh rất đỏ."