Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

2: Tà dị (2)


trước sau

"Quản gia Lý, ông lặp lại lần nữa, đứa trẻ mất tích như thế nào?" Nam Cung Diệu nổi trận lôi đình, bà xã đột nhiên không thấy, con gái lại bốc hơi khỏi trần gian, chẳng lẽ còn có thể mọc cánh bay thật sao!

"Thiếu gia, là là như vậy, thiếu phu nhân gọi điện thoại đến, bảo tôi đưa đứa bé đến quảng trường Cửu Châu, cô ấy đi chơi cùng bạn tại đó, tôi liền đến, sau đó thiếu phu nhân lại gọi điện thoại cho tôi nói, cố ấy dùng cơm ở nhà bạn, bảo chồng bạn xuống ôm đứa bé lên, chính vì như vậy tôi giao đứa bé cho phu nhân người kia nói xong liền trở về!" Những lời này quản gia Lý đã nói với Nam Cung Diệu nhiều lần .

"Ông xác định đó là giọng của Mộ Hi sao?" Nam Cung Diệu hỏi.

"Đúng, tôi xác định đó là giọng của thiếu phu nhân, không sai được, bởi vì giọng của thiếu phu nhân hết sức đặc biệt, tôi nhớ rất rõ." Quản gia Lý hết sức xác định nói.

Nam Cung Diệu khó hiểu, bà xã bị thương, tung tích không rõ, con gái lại bị ai đón đi? Nếu quả thật là Mộ Hi đón con gái đi, chẳng lẽ cô Nam Nam không cần?

Kỳ thật, lúc ấy Mộ Hi cũng không nghĩ tới muốn rời nhà trốn đi, chỉ là tai nạn xe kia, khiến cô trong nháy mắt ra quyết định, anh đã dám chơi phụ nữ, tôi liền không cần thiết quý trọng anh nữa, người đàn ông như vậy không đáng để cô dựa vào cả đời, nghĩ đến Nam Nam, Mộ Hi vô cùng khổ sở, trước mắt mang theo hai đứa bé, cô còn chăm sóc không được, cho nên chỉ có tạm thời mang theo Lâm Lâm.

Là ai bắt chước giọng của Mộ Hi đón đứa bé đi? Còn cú điện thoại kia chính là Mộ Hi tự mình gọi?

Những năm này quản gia Lý làm việc anh hết sức yên tâm, cho nên cha anh mới có thể điều ông đến bên này, bảo ông chăm sóc đứa bé, quản gia Lý không phải là người lơ là, cú điện thoại kia không khiến quản gia Lý nghe ra sơ hở, cũng không có làm cho quản gia Lý hoài nghi, chứng tỏ Mộ Hi tự mình gọi điện thoại có khả năng rất lớn, nói như vậy Mộ Hi vẫn có thể chăm sóc đứa bé, vậy có thể chứng minh Mộ Hi không có nguy hiểm đến tính mạng.

Lại vừa nghĩ, Nam Cung Diệu chau mày.

Đáng chết, em lại dám trộm con của tôi, tôi nhất định phải tìm được em! Tôn Ngộ Không vĩnh viễn trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của Phật Như Lai! Em chờ đó cô gái, tôi sẽ bắt em trở lại!

Khó trách con trai lúc nào cũng gọi cô là người phụ nữ ngốc, lòng của anh, chẳng lẽ cô nhìn không thấy? Chỉ vì Khang Hân, cô liền phủ nhận anh yêu cô!

Người phụ nữ ngốc! Cả trái tim anh đều ở trên người cô, vì sao cô không quý trọng? Vì sao lúc nào cũng muốn mất tích? Tựa như là bốn năm trước!

Kỳ thật, Nam Cung Diệu trăm lần không muốn tổn thương Mộ Hi, nhưng mà, anh lo lắng quá yêu cô sẽ hại cô, anh không muốn tin đây là thật, nhưng mỗi một thế hệ đều sẽ xuất hiện đàn ông bị lời tiên đoán nguyền rủa, anh không thể không phòng bị!

Bà xã luôn quật cường, vì sao đột nhiên yếu đuối như vậy? Cũng bởi vì vài câu lời nói, cô liền lựa chọn rời đi!

Nếu là trước đây, anh tìm phụ nữ, Mộ Hi sẽ giận dữ, sau đó bắt đầu mắng chửi người, vì sao lúc này cô yên lặng rời đi? Là vì Khang Hân là em gái cô, hay bởi vì nguyên nhân khác, hoặc là người phụ nữ ngốc cho rằng ông xã không yêu cô, cho nên mới rời đi!

"Cốc cốc..."

Tiếng đập cửa cắt đứt dòng suy nghĩ của Nam Cung Diệu.

"Vào đi."

Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, hiển nhiên giờ phút này anh không hy vọng bị quấy rầy, anh muốn tỉnh táo suy nghĩ một chút vì sao Mộ Hi rời nhà trốn đi?

"Con trai?"

Nam Cung Diệu thấy là Nam Nam, trên mặt trong nháy mắt trở nên ôn hòa rất nhiều.

Nam Nam không nói lời nào, ngồi đối diện Nam Cung Diệu, trừng mắt nhìn anh, ánh mắt kia giống như là thẩm vấn phạm nhân.

"Làm sao vậy con trai?"

Nam Cung Diệu bị ánh mắt lãnh khốc của con trai nhìn cả người không được tự nhiên, đây là ánh mắt con ruột nhìn cha sao? Giống như có thù hận!

"Làm sao vậy? Mẹ con bỏ đi, em gái con mất tích, cha nói làm sao vậy?" Nam Nam lạnh lùng nói, trong giọng nói khí thế bức người.

Nam Cung Diệu thật bất ngờ, không nghĩ tới thời gian qua con trai luôn ngoan ngoãn, giờ phút này tựa như một con sư tử nhỏ tức giận, tức giận ngút trời!

"Con trai, mẹ con và em gái bỏ đi, cha cũng rất khổ sở, yên tâm, cha nhất định sẽ tìm được họ." Nam Cung Diệu nói. Hàn Băng Tâm dien*dan%le!quy^don

"Có phải cha bắt nạt mẹ con hay không? Nếu không mẹ sẽ không bỏ lại con!" Nam Nam rất khổ sở, trong mắt đều là nước mắt, mặc dù bình thường cậu rất ít dính lấy Mộ Hi, nhưng ở trong lòng cậu căn bản là không rời bỏ Mộ Hi!

"Con trai, thiết bị theo dõi mini của con đâu?" Nam Cung Diệu chợt nhớ tới thiết bị theo dõi Nam Nam cho Mộ Hi.

"Nếu như thiết bị theo dõi có tác dụng, con cũng sẽ không khổ sở như vậy!" Nam Nam đau lòng nói.

Thì ra thiết bị theo dõi Mộ Hi bị xe đè nát, cho nên các đồng hồ đo của Nam Nam căn bản cũng không có tín hiệu, làm sao tìm được sao!

"Cha sẽ nghĩ cách." Nam Cung Diệu ôm Nam Nam bất lực vào trong ngực.

*****

Mộ Hi ở trong nhà Nhạc Phàm, ban ngày cô mang theo đứa trẻ, buổi tối cô liền đến phòng hát Cửu Châu ca hát, bởi vì cô muốn kiếm tiền, may mà ông chủ phòng hát Cửu Châu đã là bạn tốt nhiều năm của cô, lên tiếng kêu gọi cũng có thể đi, thời điểm hát thì mang mặt nạ, nếu không, gương mặt này, còn không dọa khách chạy hết!

Mộ Hi bất đắc dĩ lắc lắc đầu, không nghĩ tới một câu nói đùa mấy năm trước, hiện tại thành sự thật, Nam Cung Diệu đã từng nhất định muốn nhìn dung mạo của cô, nhưng mà, Mộ Hi lấy cớ nói mình bị hủy mặt, dung mạo xấu xí, không thể gặp người, giờ phút này, mình thực biến thành người phụ nữ xấu xí, câu nói kia linh nghiệm rồi!

Nam Cung Diệu liên lạc tất cả bạn bè của Mộ Hi, đều không có tin tức của cô, cuối cùng, hắn đi vào Cửu Châu phòng hát, chim bồ câu trắng này cũng là bạn tốt của Mộ Hi, xem các cô có liên lạc hay không, chỉ cần có một chút hi vọng, anh cũng không thể buông tha!

Mộ Hi nhìn thấy Nam Cung Diệu đến đây, người đàn ông đáng giận còn có tâm tư nghe hát, hôm nay mình biến thành như vậy, toàn bộ do anh ban tặng! Đều nói phụ nữ là hồng nhan họa thủy, kỳ thật, đàn ông cũng là kẻ gây tai họa!

Mộ Hi hát xong, được Lãnh Đông mời đến.

"Xin chào, mời ngồi." Nam Cung Diệu lễ phép nói.

Mộ Hi sững sờ, vài ngày không thấy, anh giống như hết sức tiều tụy, râu hơi dài, lông mày co chặt, ánh mắt đau buồn mang theo đen tối, người đàn ông này làm sao không có ngang ngược ngày xưa, thiếu đi vẻ mặt lạnh lùng, mặc dù anh cố gắng che dấu nội tâm buồn phiền của mình, Mộ Hi vẫn lờ mờ cảm giác được một loại đau buồn phát ra từ trên người anh.

"Cám ơn Diệu tổng." Mộ Hi tao nhã ngồi xuống.

Rất lâu, hai người đều không nói lời nào, giống như lẳng lặng thưởng thức âm nhạc, Nam Cung Diệu nhắm mắt lại, hai tay vòng ngực, Mộ Hi không biết anh đang suy nghĩ gì?

"Cô có liên lạc với phu nhân của tôi không?" Nam Cung Diệu mở mắt ra nhìn chim bồ câu trắng, tim Mộ Hi se lại, ánh mắt này mang theo chờ đợi và hy vọng, anh hy vọng cô nói cho anh biết có tin tức phu nhân của anh sao? Người đàn ông này thích chơi phụ nữ như vậy, cô rời khỏi, không phải càng để anh dễ dàng chơi đùa phụ nữ!

"Diệu tổng, thật xin lỗi, gần đây không có liên lạc với
cô ấy!" Chim bồ câu trắng rất lễ phép nói.

"Vì sao cô ấy lúc nào cũng chạy trốn? Tôi thật sự là không có cách nào giữ cô ấy!" Nam Cung Diệu khổ sở nói, Mộ Hi cho là mình hoa mắt, người đàn ông này giả bộ đáng thương cái gì, thời điểm ôm phụ nữ bên ngoài, vì sao không như vậy!

"Mạo muội hỏi một câu, vì sao Mộ Hi rời khỏi?" Chim bồ câu trắng hỏi.

"Tôi cãi nhau với cô ấy, cô ấy tức giận liền..."

"Diệu tổng, nói thật, bằng sự hiểu biết của tôi đối với phụ nữ, chỉ cãi nhau Mộ Hi sẽ không rời khỏi anh? Có phải anh không yêu cô ấy hay không?"

"Yêu? Tôi nghĩ là êu, nhưng mà..." Làm sao Nam Cung Diệu sẽ không yêu Mộ Hi! Nhưng mà, anh không thể bởi vì yêu cô sẽ hại cô, cha anh từng nói cho anh biết, cũng bởi vì quá yêu mẹ của anh mới sẽ mất đi bà, loại đau này quả thực không cách nào nói rõ.

Nam Cung Diệu vốn định kể cho cô một chút về chuyện đàn ông nhà họ Nam Cung bị lời tiên đoán nguyền rủa, nhưng lời nói đến bên miệng lại thu hồi, ai sẽ tin chứ? Chính mình có đôi khi cũng hoài nghi, hy vọng đây chỉ là truyền thuyết, nhưng mỗi thế hệ đều có đàn ông bị lời tiên đoán nguyền rủa? Anh lo lời tiên đoán tìm tới anh, anh không sợ chết, nhưng bị lời tiên đoán nguyền rủa chính là đàn ông nhà họ Nam Cung, nhưng chết là vợ!

Chim bồ câu trắng nghe được Nam Cung Diệu không có nói hết, chẳng lẽ là từng gần yêu, hiện tại không yêu, xem ra đàn ông thật sự là động vật dễ dàng thay đổi, phụ nữ kết hôn sẽ khăng khăng một mực yêu chồng mình, vì sao đàn ông không quý trọng!

Mộ Hi thầm nghĩ: Nam Cung Diệu, nếu hôn nhân đã không đáng tin, như vậy cô cũng không cần lưu luyến nữa!

*****

"Vũ Hàn phẫu thuật đã sắp xếp xong, thứ sáu làm phẫu thuật, ngày mai chúng ta phải đến nước Mỹ làm chuẩn bị, đứa trẻ ở nhà, có thím Vương mang theo, cô yên tâm." Nhạc Phàm nói với Mộ Hi.

"Thật sự có thể chỉnh mặt sao?" Mộ Hi không xác định nói.

"Nếu tôi cũng làm được hay không, không ai có thể hoàn thành phẫu thuật này, mặc dù phẫu thuật có nguy hiểm, nhưng mà, tỷ lệ thành công vẫn rất cao, nhưng mà!"

"Nhưng mà cái gì?" Mộ Hi lo lắng hỏi.

"Sau khi phẫu thuật, dung mạo của cô sẽ khác trước, đến lúc đó, côtrước kia cùng cô sau này, se có chênh lệch." Nhạc Phàm nói.

"Uhm." Mộ Hi nhẹ nhàng ừ một tiếng, vẻ mặt không có thay đổi quá lớn.

Vốn hiện tại hủy dung cũng đã người không phải là người, quỷ không phải là quỷ, coi như là đổi khuôn mặt cô cũng không quan trọng!

"Cám ơn anh." Mộ Hi hết sức cảm kích Nhạc Phàm.

"Kỳ thật, cô như bây giờ, tôi cực kỳ áy náy!" Nhạc Phàm nói.

"Đây chính là số phận của tôi!" Vẻ mặt Mộ Hi cam chịu số phận, trước khi cô gặp được Nam Cung Diệu, cô trải qua cuộc sống bình thường, nhưng về sau cô yêu tà ma này, cuộc đời của cô đã định trước có thay đổi nghiêng trời lệch đất, ai bảo cô không yêu đàn ông bình thường!

Trước khi Mộ Hi qua Mỹ, cô chuẩn bị trở về căn nhà cũ cô lớn lên một chuyến.

Cô bắt một chiếc taxi, tài xế ban đầu không chú ý tới khuôn mặt của Mộ Hi, bởi vì Mộ Hi dùng khăn trùm đầu che bên bị thương, chỉ lộ ra một đôi mắt to xinh đẹp.

"Bác tài, tôi đến đường Trương Viễn." Mộ Hi nhàn nhạt nói.

"Cô gái cô đến đó làm gì? Chỗ đó đã không có người ở rồi, tôi nghe nói chỗ đó hết sức tà dị, có đồ không sạch sẽ, tôi khuyên cô không nên đi." Tài xế có lòng tốt nói.

"Bác tài, làm phiền rồi, tôi ra một trăm có được hay không?" Mộ Hi lấy ra một tờ một trăm nhân dân tệ. Hàn Băng Tâm dien@dan$le#quy*don

"Được rồi, được rồi!" Tài xế một bộ vì tiền cao đáp ứng.

Xe chuyển động.

"Cô gái, cô có biết chỗ đó thường xuyên gặp chuyện không may hay không, thời gian trước lại có một cô gái bị xe đụng phải, hơn nữa vóc người rất đẹp, còn giống như là một hoạ sĩ, đáng tiếc không có cấp cứu đến! Chúng tôi lái xe đi tới đó đều đi vòng qua, bởi vì bọn họ nói chỗ đó có quỷ, rất đáng sợ!" Bác tài Hi vừa lái xe vừa trò chuyện cùng Mộ.

"Uhm."

Mộ Hi ngồi ở trong xe không nói lời nào, nhìn ngoài cửa xe, nhớ lại thời gian trước đây ở cùng mẹ, em gái, trong lòng rất buồn, lần này đi Mỹ, sau khi trở lại thành một người khác, hôm nay mục đích cô tới nơi này chính là qua nói lời từ biệt.

Xe đi tới đây trời đã bắt đầu tối.

"Đến rồi, cô gái." Tài xế cười nói, Mộ Hi lấy ra một tờ một trăm vừa chuẩn bị đưa tới, một trận gió lớn thổi khăn trùm đầu trên mặt cô, tài xế đang mỉm cười, gương mặt trong nháy mắt biến dạng.

Đều nói ở đây ma quỷ lộng hành, chẳng lẽ hôm nay mình đụng phải quỷ?

Nhìn kỹ, nét mặt của cô hết sức bình tĩnh, sắc mặt tái nhợt không có huyết sắc, tài xế bắt đầu phát run, thảm gặp phải quỷ rồi, cô ta có hại người không?

"Vậy vậy số tiền kia, tôi không cần, cô đi thong thả, đừng tới tìm tôi." Tài xế sợ đến luống cuống tay chân chuẩn bị lái xe chạy trốn.

Mộ Hi biết mình mặt xấu, không nghĩ tới xấu như vậy, nhìn thấy vẻ mặt của tài xế cũng biết!

Kỳ thật, cô cũng không có dũng khí nghiêm túc soi gương.

Tài xế không đòi tiền liền cuống quít rời đi.

Mộ Hi nhìn thấy ven đường dán một thông báo, tìm người thân của thi thể, thì ra đây chính là chỗ cô bé gặp chuyện không may kia, cô ấy thật sự rất đẹp, thật sự là hồng nhan bạc mệnh, phía trên in một gương mặt mỉm cười, xem ra ảnh chụp là từ trên giấy tờ chứng nhận, năm nay cô ấy mới 22 tuổi, bằng cấp rất cao, chuyên ngành hội họa, bởi vì tò mò, Mộ Hi bóc tờ thông báo này, thời gian đã rất lâu rồi, xem ra không có ai nhận rồi! Thật sự là cô gái đáng thương! Truyện chỉ edittại diendanlequydon.com.

Bên trong nhà cũ đã rất lâu không có ai ở, trong phòng đầy mạng nhện, khắp nơi đều là bụi.

Trở lại nhà Nhạc Phàm đã rất trễ, đứa bé đã ngủ.

Bởi vì ngày mai sẽ đi Mỹ, Mộ Hi đơn giản thu dọn mấy bộ quần áo, kỳ thật, những thứ này đều là Nhạc Phàm mua cho cô.

Trong giấc mơ.

"Cô là ai?" Mộ Hi nhìn thấy một cô gái mặc đầm trắng đứng trước mặt cô, mái tóc dài đen nhánh xõa trên vai, điềm đạm đáng yêu nhìn qua cô.

"..." Cô gái không nói, trừng hai mắt to nhìn Mộ Hi.

Mộ Hi nghĩ thầm: Chẳng lẽ là câm?

Đột nhiên, ti vi trước mặt Mộ Hi bật lên, Mộ Hi kinh hãi, cô gái bên trong lập tức khiến Mộ Hi sợ hết hồn, cô gái trong ti vi chính là cô bé đứng đối diện cô.

Chỉ thấy hình ảnh trên ti vi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện