Mộ Hi vừa muốn rời đi, phát hiện tay nắm tay con gái lúc nào thì buông lỏng ra, cuống quít tìm kiếm, mới phát hiện, Lâm Lâm vậy mà ở bên cạnh Nam Cung Diệu.
Mộ Hi che miệng lại, không dám hô hấp, chẳng lẽ thật sự có thần giao cách cảm?
Chỉ thấy Lâm Lâm giơ tay nhỏ lên nhẹ nhàng nắm một đầu ngón tay của Nam Cung Diệu, cảm giác được tay bị nhẹ nhàng nắm lấy, Nam Cung Diệu cúi đầu nhìn xuống dưới, chỉ thấy bé gái nhỏ nắm lấy ngón út của anh, ngẩng đầu nhìn anh.
"Đây là con nhà ai, tránh ra!" Khang Hân hết sức ác cảm nói với Lâm Lâm.
"Cô đi đi, chuyện hôm nay đều là hiểu lầm, cô biết tôi có phu nhân, có con rồi." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói với Khang Hân, người phụ nữ này không có một chút tình thương với trẻ con, làm sao xứng đạt được anh yêu!
"Anh có phu nhân, cô ấy ở đâu?" Khang Hân tức giận nói.
"Cút - -" Nam Cung Diệu tức giận, Khang Hân không đề cập tới Mộ Hi thì khong sao, vốn là anh đau lòng nghe đến mấy từ này liền nổi trận lôi đình.
Nhìn thấy Nam Cung Diệu nổi giận, Lâm Lâm sợ đến bàn tay nhỏ bé sít sao nắm lấy tay Nam Cung Diệu, hai mắt to trong nháy mắt nhìn qua anh, Nam Cung Diệu cảm giác được tay đứa bé hơi tăng thêm chút lực, mặc dù chỉ là một chút lực, anh cảm giác được, khom lưng ôm Lâm Lâm vào trong ngực.
Khang Hân tức giận chạy mất.
Mộ Hi không dám đến gần, người đàn ông này vậy mà ôm lấy Lâm Lâm.
"Bạn nhỏ, mẹ con đâu? Vì sao một mình con ở chỗ này?" Nam Cung Diệu dịu dàng nhìn Lâm Lâm, đôi mắt này rất quen thuộc, sực kỳ giống Mộ Hi, lắc lắc đầu, xem ra là quá nhớ cô, nhìn ai cũng giống Mộ Hi!
"Chú, chú thật là đẹp trai nha, con từng thấy chú, mẹ con ở bên kia, mẹ rất đẹp nha." Lâm Lâm tràn đầy tự tin khen ngợi mẹ mình.
Nam Cung Diệu nghe được cô bé nói từng thấy anh, bởi vì mình thường xuyên lên TV, có thể là thấy được trên truyền hình.
Kỳ thật, Lâm Lâm lớn lên rất giống Mộ Hi, chỉ là tính cách hoàn toàn không giống cô, rất giống tính cách trước đây của Nam Nam, tóm lại, đứa bé này tính cách lại theo cha cô, tràn đầy tự tin, thích tỏ ra khốc! Đừng nhìn là một bé gái, có khi còn rất lạnh lùng.
Nam Cung Diệu nhìn theo tay Lâm Lâm.
Chỉ thấy một người phụ nữ mặc váy đỏ đứng ở không xa, mái tóc dài rủ xuống trên vai, kiểu tóc gợn sóng lớn lộ rõ vẻ gợi cảm, mà không mất sự cao quý, dưới chân là một đôi giày cao bảy phân, nhìn từ xa xa, vóc người cao gầy mê người, vốn là làn da Mộ Hi trắng váy đỏ càng làm nổi lên làn da trắng.
Mộ Hi cố làm ra vẻ bình tĩnh đi tới.
"Lâm Lâm, làm sao chạy tới đây ." Mộ Hi nói xong đi tới, biểu hiện rất bình tĩnh. Hàn Băng Tâm dien!dan~le/quy-don
Nam Cung Diệu âm thầm nhìn qua cô, âm thanh này rất quen thuộc, chỉ là gương mặt này thật xa lạ, xem ra cần phải nghỉ ngơi cho thật khỏe, bây giờ nhìn ai cũng như Mộ Hi!
"Tiên sinh, xin buông đứa bé ra." Mộ Hi thấy Nam Cung Diệu mê mẩn, có lòng tốt nhắc nhở anh, kỳ thật, tim cô đập nhanh đến muốn nhảy ra ngoài.
"A, đây là con cô? Rất đẹp, nhất là hai mắt to kia, rất giống cô." Nam Cung Diệu không muốn trả Lâm Lâm cho Mộ Hi, kỳ thật, anh muốn nói hai mắt to kia rất giống mắt phu nhân của tôi, nhưng mà, ai sẽ tin? Người ta còn không cho rằng anh bị bệnh thần kinh! Hoặc là sắc quỷ!
"Cám ơn." Mộ Hi ôm Lâm Lâm vào lòng.
"Mạo muội hỏi một câu, quý danh?" Bởi vì tò mò, Nam Cung Diệu hỏi.
"Mẹ tôi họ Mộ." Lâm Lâm giành nói trước.
Nam Cung Diệu sững sờ, cũng là họ Mộ, chẳng lẽ là họ hàng? Vì sao có cảm giác quen biết?
"Họ Mộ, thật là khéo, phu nhân của tôi cũng họ Mộ." Lúc này trên người Nam Cung Diệu thiếu đi bá khí, hơi dịu dàng hơn.
"Đúng vậy, thật là khéo, Lâm Lâm, chúng ta phải đi, tạm biệt." Mộ Hi ôm Lâm Lâm biến mất trong đêm tối.
Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi biến mất trong đêm tối, bóng lưng kia rất giống Mộ Hi, chính là người phụ nữ này quyến rũ và xinh đẹp hơn một chút.
Ngày hôm sau, Mộ Hi nhận điện thoại một công ty quảng cáo gọi tới, bảo là muốn cho một công ty thiết kế một hình tượng nhân vật, mời Mộ Hi qua thiết kế giúp.
Vì sao bên công ty quảng cáo này có số điện thoại Mộ Hi, thì ra công ty quảng cáo này gọi điện thoại qua bên Mỹ, mời hợp tác, sau đó bên Mỹ cho người phụ trách công ty này số điện thoại của Mộ Hi.
Mộ Hi là chủ chốt công ty bọn họ, hiện tại ở chỗ này, cho nên bên Mỹ liền giao nhiệm vụ lần này cho Mộ Hi, chính là như thế Mộ Hi mới sẽ nhận điện thoại bọn họ gọi tới.
"Được rồi, ngày mai tôi sẽ qua." Mộ Hi nhàn nhạt trả lời, kỳ thật, vừa mới về nước, cô còn muốn nghỉ ngơi một chút, không muốn nhận việc nhanh như vậy, xem ra không có cách nào từ chối, đành phải nhận, hai bên hẹn ngày mai gặp mặt.
Ngày hôm sau, Mộ Hi và Lâm Lâm ăn xong bữa sáng, vừa nhìn thời gian không sai biệt lắm, vì vậy, mang theo Lâm Lâm đến công ty quảng cáo gọi điện thoại cho cô hôm qua.
Mộ Hi mặc trang phuc chỉnh tề, dưới chân là một đôi giày cao 4 phân, cái mông tròn trịa hết sức gợi cảm, bởi vì mặc chính trang phục chỉnh tề, một bộ váy hết sức vừa người, khiến cái mông vốn vừa tròn lại vểnh lên càng thêm mê người.
Lúc Mộ Hi và con gái đến công ty quảng cáo, người phụ trách của công ty quảng cáo gọi điện thoại cho Nam Cung Diệu.
"Diệu tổng, tôi đã liên lạc bên Mỹ, chủ chốt công ty bọn họ ở đây, nghe nói là người vùng này, lần này về nước thăm người thân, người này từng được quán quân cuộc thi truyện tranh lớn quốc tế."
"Uhm."
Nam Cung Diệu lái xe, nghe người phụ trách công ty quảng cáo báo tình hình với anh.
"Diệu tổng, ngài có muốn tới đây một chút hay không, đây dù sao cũng liên quan đến tiền đồ phát triển của công ty." Người phụ trách công ty quảng cáo hỏi ý kiến Nam Cung Diệu.
"Tôi hai mươi phút nữa đến." Nam Cung Diệu nhìn thời gian nói cho anh ta biết.
Mười tám phút sau.
Nam Cung Diệu đi vào công ty quảng cáo, trực tiếp đi đến thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, bởi vì không có ai gọi thang máy trước cho anh, nên anh đợi trước cửa thang máy, thang máy này trực tiếp đến tầng cao nhất.
Lúc này, một chiếc xe màu đỏ dừng ngoài cửa công ty quảng cáo.
"Mẹ, chính là chỗ này sao?" Lâm Lâm hỏi, mấy năm này, Mộ Hi chỉ cần là làm việc, đều mang theo con gái, đây là công ty cho phép, ở giới vẽ đều biết một bậc thầy vẽ tranh mang theo con đi làm, rất nhiều người đều hiểu.
"Là ở đây."
Mộ Hi xác nhận địa chỉ, một tay dắt Lâm Lâm, một tay kẹp lấy cặp công văn, ưỡn ngực, ngẩng đầu đi về phía đại sảnh.
Giống như bị ý thức nào đó dẫn dắt, Nam Cung Diệu quay đầu nhìn bên này, thấy một lớn một nhỏ, lớn thì thân hình cao gầy, vóc người tiêu chuẩn chữ S, trước lồi sau vểnh lên. Nhỏ thì mặc một bộ váy denim, dưới chân là một đôi giày da nhỏ, một tay được mẹ nắm, một tay để trong túi, cột hai bím tóc, đằng sau đeo một cái ba lô nhỏ, bộ dáng thật đáng yêu.
Thang máy mở ra, mặc dù Nam Cung Diệu bị mẹ con này hấp dẫn, nhưng vẫn cất bước tiến vào.
Mộ Hi nhìn thấy cửa thang máy vẫn chưa đóng.
"Thật tốt quá, có thang máy, nhanh lên cục cưng." Mộ Hi và Lâm Lâm bước nhanh hơn.
"Chờ một chút." Nam Cung Diệu trong thang máy nghe được một âm thanh bập bẹ của đứa bé nói chờ một chút, chẳng lẽ vừa rồi là mẹ con kia, vì thế, không đóng thang máy. Hàn Băng Tâm dien%dan!le&quy#don
Mộ Hi chạy nhanh hai bước, kéo con gái tiến vào.
"Cám ơn." Mộ Hi vẫn không chú ý trong thang máy là ai, cúi đầu tìm đồ trong ba lô của Lâm Lâm.
"Đại soái ca?" Lâm Lâm thấy Nam Cung Diệu, rất ngạc nhiên.
Nghe thấy Lâm Lâm gọi đại soái ca, Mộ Hi không để ý đến, đứa nhỏ này chính là thích gọi người ta là đại soái ca, thấy nhưng không thể trách, Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi bận rộn, vóc người này, còn có ngoại hình, không nhìn gương mặt đó, người phụ nữ này hoàn toàn chính là Mộ Hi.
"Đến lầu mấy." Nam Cung Diệu nhàn nhạt hỏi.
"Đến tầng cao nhất, cám ơn." Mộ Hi cuối cùng tìm được, lấy bình sữa ra, cho Lâm Lâm uống.
"Mẹ, con cũng mấy tuổi rồi, còn cho người ta dùng bình sữa uống nước! Mẹ rốt cuộc có thể chăm sóc trẻ con hay không!" Lâm Lâm oán trách, cái đầu nhỏ còn không ngừng lắc, bộ dáng hết sức bất đắc dĩ, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng, không có bộ dáng thẹn thùng của cô bé nhỏ, tính cách hết sức cởi mở.
"Này? Tiểu thí hài, trước đây mẹ cũng là dùng bình sữa uống nước, như vậy không phải rất tốt sao, không rơi vãi ra ngoài, vừa an toàn vừa bảo đảm." Mộ Hi
nhìn Lâm Lâm uống.
"Mẹ, Lâm Lâm rất lợi hại, mẹ có phải mẹ ruột con không? Vì sao ngốc như vậy?" Lâm Lâm để bàn tay nhỏ trong túi áo, nhìn Mộ Hi luống cuống tay chân, bĩu môi!
"Mẹ đương nhiên là mẹ ruột con, mẹ ngốc chỗ nào? Thật sự là không biết khiêm tốn giống cha con!" Mộ Hi ngồi xổm người xuống hỏi ngược lại con gái.
"Uhm, xem ra cha Lâm Lâm rất thông minh, nếu không vì sao Lâm Lâm lợi hại như vậy."
"Này, quỷ nhỏ, về sau không cho phép nhắc đến cha con, nếu không mẹ sẽ tức giận!" Lúc này, thang máy mở ra, Mộ Hi dắt Lâm Lâm đi ra ngoài, thời gian vừa đúng, may không có trễ!
Từ đầu tới đuôi, Nam Cung Diệu, tựa như là nhìn thấy hình ảnh Mộ Hi và con trai năm đó, ngiọng nói người phụ nữ này này như Mộ Hi, vóc người như Mộ Hi, chỉ là khuôn mặt không giống, không nghĩ đến trên thế giới còn có người giống đến như vậy!
Mộ Hi đi vào phòng làm việc của người phụ trách công ty quảng cáo.
"Mộ tiểu thư, mời ngồi, con gái của cô rất đẹp."
"Cám ơn, đều nói như vậy." Lâm Lâm hào phóng nói, thuận tiện bò lên trên một cái ghế ngoan ngoãn ngồi xuống, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, giống như lần này cô cũng là một người phụ trách hạng mục.
"Chúng ta bắt đầu đi?" Mộ Hi nói.
"Xin chờ một chút, Mộ tiểu thư, lãnh đạo của chúng tôi còn chưa tới." Người phụ trách nói.
"Uhm." Mộ Hi mỉm cười nói.
Nam Cung Diệu vừa muốn vào cửa, liền nhìn thấy một lớn một nhỏ ngồi ở phòng họp bên cạnh bàn làm việc, cũng hết sức yên tĩnh, không giống vừa rồi cãi vả mẹ một lời con một tiếng.
"Diệu tổng, ngài đã tới." Người phụ trách công ty quảng cáo cung kính đứng lên.
Mộ Hi giống như bị đóng đinh, Diệu tổng cái gì? Sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Đây cũng là xí nghiệp trên danh nghĩa của Nam Cung Diệu.
"Uhm." Nam Cung Diệu lạnh lùng đáp lời.
"Xin chào, đây là Mộ Vũ Hàn, là đến nói chuyện làm ăn, cô ấy là đại diện công ty GS bên Mỹ." Lâm Lâm hào phóng giới thiệu Mộ Hi.
Nam Cung Diệu hết sức giật mình, người phụ trách bên cạnh buồn cười, vẫn luôn chịu đựng, đứa bé nhỏ như vậy lại còn nói chuyện như người lớn, kỳ thật, Lâm Lâm rất nhỏ đã tiếp xúc những chuyện này, trường hợp lớn hơn nữa cô cũng được chứng kiến, nhân vật lợi hại hơn nữa cô cũng được chứng kiến, thời điểm ở nước Mỹ, tiếp xúc cũng đều là người Mỹ, Lâm Lâm cũng không luống cuống, huống chi bây giờ là nói chuyện làm ăn cùng người Trung Quốc, cảm giác như là người một nhà.
"Xin chào, tôi là Nam Cung Diệu, rất hân hạnh được biết cô." Nam Cung Diệu rất lịch sự vươn tay.
"Xin chào, rất vinh hạnh hợp tác cùng quý công ty." Mộ Hi mặc dù là giật mình, nhưng mà vẫn tỏ ra rất bình tĩnh.
Nha nha! Thế giới này thật đúng là nhỏ, vòng tới vòng lui đều là gương mặt này.
"Xin chào, đại soái ca, con tên là..." Lâm Lâm vừa định nói ra tên của mình, bị Mộ Hi cắt ngang.
"Ngậm miệng." Mộ Hi nghiêm túc nói, bây giờ Mộ Hi nghiêm trang, cùng người phụ nữ vừa rồi trong thang máy tưởng như hai người.
"Tuân mệnh." Ngoài dự đoán là Lâm Lâm rất nghe lời chấp hành mệnh lệnh, kỳ thật, mỗi lần Mộ Hi làm việc, Lâm Lâm đều rất ngoan ngoãn.
"Diệu tổng, chúng ta bắt đầu đi." Mộ Hi nghiêm túc nói.
"Uhm." Nam Cung Diệu đột nhiên hết sức thương Lâm Lâm, đứa nhỏ này thật sự ngoan, không cho nói chuyện, thật sự là ngoan ngoãn im lặng, ngồi ở chỗ kia không nhúc nhích, vẻ mặt hết sức nghiêm túc cũng hết sức khốc, nhìn chăm chú vào người lớn trước mặt.
"Diệu tổng, hình tượng thiết kế của quý công ty, đề nghị của tôi là, trang phục có thể cá tính chút, bề ngoài tôi nghĩ lấy đáng yêu là chính." Mộ Hi rất nghiêm túc nói.
"Tôi phản đối, chúng tôi đây là công ty lớn, tại sao có thể lấy đáng yêu là chính?" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.
"Tôi kiên trì nguyên tắc của tôi." Mộ Hi không có ý nhượng bộ, đây là phong cách của cô, thiết kế hình tượng phát ngôn, nhất định phải hoàn thành dựa theo suy nghĩ của cô, nếu không không bàn nữa. Hàn Băng Tâm dien@dan$le!quy&don
"Không được, tôi không thể cầm tương lai của công ty tôi làm tiền đặt cược." Nam Cung Diệu cũng không có ý nhượng bộ, vẻ mặt rất lãnh khốc, ý tứ hết sức kiên định.
"Nếu đã như vậy, tôi nghĩ không cần bàn tiếp!"
Mộ Hi tuyệt đối sẽ không nhượng bộ, cô muốn thiết kế phong cách của mình, tình hình cái công ty này, tối hôm qua, Mộ Hi đã điều tra cặn kẽ, đây là nguyên nhân hôm nay cô kiên trì, nếu đã chuẩn bị nhận việc này, sẽ phải làm tốt nhất, đây là một trong những nguyên nhân vì sao dư luận về cô ở nước Mỹ vẫn luôn rất tốt, đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là thế lực.
"Chờ một chút." Lâm Lâm nhìn sốt ruột, người lớn thật là ngốc.
Mộ Hi và Nam Cung Diệu đồng thời nhìn về phía Lâm Lâm, chỉ thấy vẻ mặt cô nghiêm túc như cũ, không giống vẻ mặt trẻ nhỏ nên có, rất nghiêm túc.
"Vì sao không thiết kế hai hình tượng phát ngôn khác nhau chứ?" Lâm Lâm lạnh lùng nói.
"Có thể suy xét." Người phụ trách công ty quảng cáo bày tỏ đề nghị của mình.
Lâm Lâm lại khôi phục yên tĩnh ban đầu, không ngồi lộn xộn, không nói lung tung, hai mắt to chỉ nhìn chằm chằm Nam Cung Diệu.
"Có thể." Nam Cung Diệu nhàn nhạt nói.
"Có thể." Mộ Hi cũng nhàn nhạt nói.
Cuối cùng, tổng hợp ý tưởng của hai người, thiết kế hai hình tượng phát ngôn, như vậy cũng có thể thỏa mãn lựa chọn khác nhau của hai người, một công đôi việc.
Đàm phán kết thúc, Mộ Hi đi vệ sinh, người phụ trách quảng cáo cũng đi ra ngoài làm việc, trong văn phòng rộng lớn chỉ còn lại Lâm Lâm và Nam Cung Diệu.
"Đại soái ca, không ngại Lâm Lâm ngồi lâu một hồi chứ? Con phải đợi mẹ." Lâm Lâm bập bẹ nói, Nam Cung Diệu chăm chú nhìn cô bé, đứa nhỏ này rất giống Nam Nam trước đây, không chỉ tính cách, ngay cả bộ dáng cũng rất giống.
"Trên mặt chú có gì sao?" Nam Cung Diệu tò mò hỏi, đứa bé này vẫn nhìn anh chằm chằm, chẳng lẽ là trên mặt bẩn?
"Có." Lâm Lâm nói.
"Có cái gì? Chỗ nào?" Nam Cung Diệu vội vàng dùng tay lau mặt, khó trách vừa rồi cô bé vẫn nhìn chằm chằm vào anh, thì ra trên mặt thực sự có gì.
"Lau không sạch nha." Lâm Lâm lạnh lùng nói, bộ dáng nhỏthật đáng yêu.
"Vì sao?" Nam Cung Diệu đang suy nghĩ dính cái gì? Lau cũng lau không sạch!
"Mắt và mũi sao có thể lau sạch chứ?" Lâm Lâm ngây thơ nói.
Nam Cung Diệu không nói gì, chỉ cảm thấy mộ vạch đen trước mắt, một con quạ bay qua đầu!
Quác quác a quác quác...
Quá cẩu huyết, lại có thể bị đứa bé dắt mũi.
"Vậy vì sao con vẫn luôn nhìn chú?" Nam Cung Diệu không hiểu hỏi.
"Bởi vì Lâm Lâm đang suy nghĩ, cha có phải cũng đẹp trai như vậy hay không? Nhưng mà, mẹ không cho phép Lâm Lâm hỏi chuyện về cha, bởi vì mẹ sẽ tức giận!" Lâm Lâm nghiêm túc nói.
Nam Cung Diệu nhớ rõ, năm đó Nam Nam cũng đã nói lời tương tự, thật trùng hợp, thật sự là thật trùng hợp!