Buổi trưa, tại khách sạn năm sao.
Nam Cung Diệu, Nam Nam, còn có Mộ Đồng đều đến, Nam Cung Diệu ngồi ở một chỗ giống như đang suy tư chuyện gì, mà Nam Nam và dì nhỏ vừa nói vừa cười, Mộ Hi không có ở đây, nhờ có Mộ Đồng ở cùng Nam Nam.
Lãnh Đông đi vào nơi ở của Mộ Hi.
"Bảo bối, vì sao tiếp nhận lời mời của người ta? Con có biết là mẹ rất bận hay không!" Sau khi Mộ Hi biết là Nam Cung Diệu mời khách, liền không muốn đi!
"Mẹ rất bận nhiều việc? Là bận ngủ sao?" Lâm Lâm đứng ở trong phòng khách nhìn Mộ Hi đang luống cuống tay chân.
"Bây giờ mẹ rất vội, con không thấy được sao!" Mộ Hi nói.
"Đó là bởi vì mẹ không dậy nổi, mới vội càng như vậy." Lâm Lâm thấy Mộ Hi vội vàng đánh răng, rửa mặt, mặc quần áo.
Lúc này, điện thoại vang lên.
"Xin chào, đây là nhà họ Mộ." Lâm Lâm lễ phép nói.
"Xin chào người bạn nhỏ, bây giờ chú đang ở dưới nhà hai người, mau xuống nhanh nhé." Lãnh Đông nghe được là giọng đứa bé hôm qua, vì vậy, kiên nhẫn nói.
"Ok see you later." Lâm Lâm dùng tiếng Anh trả lời Lãnh Đông, ý là: Được, lát gặp lại.
Lãnh Đông đổ mồ hôi, đành cúp điện thoại, không biết đây là đứa trẻ như thế nào?
Mười phút sau, Lãnh Đông thấy một lớn một nhỏ đi ra từ trong tiểu khu, trực giác nói cho anh biết đứa nhỏ đó là người nghe điện thoại, còn mẹ đứa bé không thấy rõ lắm, vì cô mang một chiếc kính râm lớn, hôm nay Mộ Hi không có mặc đồ công sở, không phải là ăn cơm sao! Muốn mặc sao thì mặc như vậy, thoải mái là được! .
Mộ Hi mặc một chiếc váy màu xanh nhạt bản Ol giới hạn, dưới chân là một đôi giày xăng-̣đan cao 2 cm. Lâm Lâm cũng mặc bộ váy trẻ em màu xanh bản OL, vừa nhìn liền biết thời trang mẹ con.
Lãnh Đông phát hiện, con bé ngẩng đầu ưỡn ngực, khoác một cái ba lô trên vai, khí chất rất tuyệt, một cánh tay nhét trong túi của chiếc váy, dùng vẻ khốc hình dung một cô bé có chút quá đáng, nhưng mà, đứa trẻ này thực đúng là khốc, vừa đáng yêu.
Lãnh Đông lái xe tới bên cạnh mẹ con Mộ Hi, vội vàng xuống xe, lúc này Mộ Hi sững sờ, bởi vì mang theo kính râm, cho nên Lãnh Đông không có phát hiện Mộ Hi khác thường.
"Xin chào, Diệu tổng kêu tôi đặc biệt tới đón hai ngươi, lên xe đi." Lãnh Đông mở cửa xe cho các cô.
"Cám ơn." Mộ Hi trả lời.
"Cám ơn." Lâm Lâm trả lời.
"..." Lãnh Đông không nói gì, khó trách đứa nhỏ này lợi hại như vậy, vì làm mẹ cũng như vậy, trên mặt không có một chút biểu cảm, lúc này nhìn lại đúng là tiêu chuẩn mỹ nhân lạnh lùng.
Kỳ thật, Mộ Hi nhìn thấy người quen trong lòng hết sức kích động, dù sao đã lâu không có nhìn thấy!
Lên xe, mẹ con hai người cũng không nói gì, không khí trong xe có chút lúng túng, Lãnh Đông yên lặng lái xe, trong lòng Mộ Hi thất thường, mà Lâm Lâm đang suy nghĩ chờ một chút sẽ ăn cái gì?
Đến khách sạn.
Lãnh Đông xuống xe, rất lịch sự mở cửa xe cho hai mẹ con.
"Cám ơn." Mộ Hi lễ phép nói.
"Cám ơn." Lâm Lâm lễ phép nói.
Lãnh Đông đổ mồ hôi, bình thường mình đã đủ lạnh, không nghĩ tới hôm nay biết được cái gì là mỹ nhân lạnh lùng? Lại còn là hai người, đổ mồ hôi chính là còn có một đứa nhóc con miệng còn hôi sữa!
"Mời bên này." Lãnh Đông dẫn đường phía trước, mẹ con Mộ Hi hết sức thục nữ theo ở phía sau.
Đi vào thang máy, Mộ Hi lấy kính xuống, Lãnh Đông trợn tròn mắt, người phụ nữ này thật sự là đẹp như thiên tiên! Khó trách Diệu tổng muốn tra lai lịch của cô. Chỉ là có cảm giác giống như đã gặp nhau ở nơi nào đó?
"Này? Chú chảy nước miếng kìa!" Lâm Lâm không chút khách khí công kích Lãnh Đông, bởi vì đôi khi Mộ Hi cũng nói nó chảy nước miếng.
Lãnh Đông biết rõ thất lễ, nhưng mà, không nghĩ tới lại bị đứa nhỏ trêu chọc, thật sự là mất mặt.
Trong thang máy, Lãnh Đông liên tục suy nghĩ, tại sao người phụ nữ này quen mặt như vậy? Đã gặp qua ở đâu?
Không khỏi lại nhìn về phía Mộ Hi.
Vốn Mộ Hi e ngại Lãnh Đông, Lâm Lâm phát hiện lúc nào người đàn ông này cũng nhìn mẹ nó, vì vậy.
"Tránh ra." Lâm Lâm chen vào giữa Mộ Hi và Lãnh Đông.
Trước mắt Lãnh Đông điều là hắc tuyến, chẳng lẽ mình lớn lên không giống người tốt như vậy sao!
Cửa thang máy mở ra, ba người một trước một sau đi ra, Lãnh Đông đi ở phía trước dẫn đường.
"Diệu tổng, Mộ tiểu thư đã đến." Lãnh Đông giới thiệu, làm cho Mộ Đồng và Nam Nam đang vui cười nhìn về phía cửa.
Mộ Hi có chút bất ngờ, nhưng cũng không có biểu hiện ra ngoài, hiện tại bộ dáng của mình, cô đã sớm chuẩn bị tâm lý nhìn thấy người thân ứng phó thế nào.
"Xin chào, Diệu tổng." Mộ Hi tao nhã vươn tay bắt tay cùng Nam Cung Diệu.
Khi vừa chạm vào, giống như có cảm giác điện giật, mặt Mộ Hi
hơi đỏ lên, lập tức khôi phục bình thường.
Nam Cung Diệu nhìn ra người phụ nữ này rất có kinh nghiệm, không mất bình tĩnh, điểm này không giống phong cách Mộ Hi.
Nam Nam đi đến, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mắt, có loại cảm giác quen thuộc, Mộ Hi không khỏi nhìn về phía cậu, đây là con trai bảo bối của cô, đã cao như vậy.
Mộ Hi kích động muốn khóc, nhưng bây giờ cô phải kiên cường, vì trường hợp này không cho phép cô khóc, vì vậy, cô khẽ mỉm cười.
"Vị này là?" Mộ Hi rất bình tĩnh hỏi.
"Mẹ, thực ngốc, đây tuyệt đối là tiểu suất ca con trai của đại suất ca!" Lâm Lâm nói giọng vẫn còn hôi sữa, vẻ mặt hết sức tự tin, bộ dáng hết sức khốc.
Mộ Đồng đi qua ôm lấy Lâm Lâm, rồi đi về phía Nam Cung Diệu.
"Anh rể, anh xem, không phải con bé rất giống bộ dạng Nam Nam trước đây hay sao, còn có vẻ mặt vừa rồi." Mộ Đồng kích động muốn khóc, chẳng lẽ hôm nay anh rể gọi cô đến đấy để xem đứa bé này có phải là Lâm lâm của anh không? Nhưng người phụ nữ này là ai? Vì sao Lâm Lâm kêu cô là mẹ?
"Ngồi xuống đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, hôm nay đều là người mình, mọi người không cần khách khí." Nam Cung Diệu tiếp đón mọi người ngồi xuống.
Mộ Hi rất bất an, chẳng lẽ người đàn ông này bắt đầu hoài nghi cô? Không thể nào! Ngay cả Mộ Đồng cũng không có nhận ra cô, chỉ là hiếu kỳ đối với Lâm Lâm.
"Dì xinh đẹp, Lâm Lâm rất giống ai vậy? Ai là Nam Nam?" Lâm Lâm tò mò hỏi.
"Nam Nam chính là anh." Nam Nam lạnh lùng trả lời.
"Con không giống anh ấy, anh ấy có cái gì tốt, nghiêm mặt!" Lâm Lâm thấy Nam Nam không nhiệt tình, trong lòng không phục lắm.
Lâm Lâm nói dứt lời, cũng bày ra khuôn mặt nhỏ, biểu hiện càng lạnh lùng.
"Lâm Lâm, không được không có lễ phép, mau xin lỗi anh đi." Mộ Hi thấy con gái và con trai cãi nhau, trong lòng rất khổ sở.
Mộ Hi vừa nói chuyện, Nam Nam ngẩng đầu nhìn Mộ Hi, giọng của người phụ nữ này rất giống mẹ, chẳng qua ngẩng đầu lên nhìn gương mặt đó, hết sức thất vọng, bởi vì cô ấy lớn lên không có chút gì giống mẹ!
"Thực xin lỗi, suất ca." Lâm Lâm không còn cách nào, mẹ đã ra lệnh, nhất định phải phục tùng.
"Không việc gì." Nam Nam nói, xem ra con nhóc này cũng không phải hết sức đáng ghét, còn biết xin lỗi, rất hiếm thấy!
Một bữa cơm mà ai cũng có mục đích riêng phải đạt được, nghĩ cái gì cũng có, Nam Cung Diệu đang thử dò xét cô có dính líu đến Mộ Hi hay không, mà Mộ Hi len lén quan sát hành động của con trai, đương nhiên là không bị người ta phát hiện, mà Lãnh Đông và Nam Cung Diệu có ý tưởng nhất trí, Mộ Đồng lại khác, cô bắt đầu hoài nghi Lâm Lâm chính là con của chị gái, mà người phụ nữ này có thể mua được Lâm Lâm từ tay của bọn buôn người, xem ra tình cảm mẹ con họ rất tốt.
Ăn một bữa cơm, Nam Cung Diệu hết sức thất vọng, người phụ nữ này không phải là Mộ Hi, bởi vì cô có nhiều thói quen và hành động hoàn toàn khác Mộ Hi, hơn nữa khẩu vị ăn cơm cũng không giống, cô không thích ăn cá, hôm nay Nam Cung Diệu cố ý gọi vài món cá, bởi vì Mộ Hi vô cùng thích ăn cá.
Nhưng người phụ nữ này không có ăn một miếng, chẳng lẽ là cố ý?
"Lâm Lâm, mau ăn miếng cá." Nam Cung Diệu gắp cho Lâm Lâm một miếng cá.
"Con không ăn cá, cùng giống mẹ, ăn cá sẽ bị dị ứng." Lâm Lâm nói, kỳ thật, Mộ Hi rất thích ăn cá, nhưng mà, bởi vì làm phẫu thuật chỉnh hình, cho nên không được ăn những thứ tanh, cho nên cô muốn con bé giống cô, cố ý nói bị dị ứng, cho nên Lâm Lâm cho rằng thật sự bị dị ứng.
"Vậy ăn cà rốt." Nam Cung Diệu lại gắp cho Lâm Lâm.
"OK, thank you" Lâm Lâm dùng tiếng Anh tiêu chuẩn trả lời Nam Cung Diệu, ý là: Có thể, cám ơn. Quả nhiên, Lâm Lâm gắp cà rốt nhét vào trong miệng ăn.
"Tastegood" Lâm Lâm giơ ngón tay cái lên, dùng tiếng Anh ca ngợi nói: Ăn ngon thật.