"A, ai?" Mộ Hi không nghĩ tới anh sẽ hỏi như vậy, trong khoảng thời gian ngắn không biết trả lời như thế nào!
"Mộ Hi." Nam Cung Diệu hỏi lại.
"Không biết, cô ấy là ai?" Mộ Hi bình tĩnh nói.
"Cô ấy là phu nhân của tôi." Nam Cung Diệu rất khổ sở nói.
"Cô ấy cũng họ Mộ, thật là trùng hợp nha, có thể năm trăm năm trước chúng tôi là người một nhà đi!" Vẻ mặt Mộ Hi từ từ khôi phục bình thường, vừa rồi nội tâm dao động, làm cho bàn tay cô liên tục đổ mồ hôi!
"Cô ấy đi đâu? Vì sao lần trước không nhìn thấy cô ấy?" Nghĩ đến lần trước, Mộ Hi lúng túng nói.
"Cô ấy rời khỏi, không biết vì sao! Có lúc tôi nghĩ, nếu cô ấy ở trong một thành phố nào đó, cuộc sống rất tốt, có lẽ cô ấy rời đi là chuyện tốt!" Nam Cung Diệu ý tứ sâu xa nói, nguyên nhân đương nhiên vẫn là lời tiên đoán chết tiệt kia!
Đừng nhìn Nam Cung Diệu vẫn luôn tìm Mộ Hi, kỳ thật, đồng thời anh cũng hết sức lo lắng lời tiên đoán của gia tộc sẽ giáng xuống, đến lúc đó bị thương là Mộ Hi, nếu là như vậy, anh thà rằng cô đừng trở về, chỉ cần cô có thể sống thật tốt là được.
Nếu như bởi vì yêu một người mà tổn thương cô, Nam Cung Diệu không thể làm như vậy!
"Vì sao?" Mộ Hi không hiểu hỏi.
"Bởi vì tôi muốn cô ấy sống thật tốt." Nam Cung Diệu nhàn nhạt nói.
Mộ Hi không hiểu Nam Cung Diệu có ý gì, hôm nay mục đích cô đến là xác định bản thiết kế một chút, sau đó sẽ nghiêm túc thiết kế các vẻ mặt của nhân vật loại còn có lời văn liên quan, những thứ này đều là nhân tố quan trọng.
"Diệu tổng, vẫn là suy nghĩ kiểm tra bản vẽ cụ thể một chút, như vậy tôi trở về liền bắt tay vào thiết kế các loại động tác của nhân vật, những thứ này rất tốn thời gian, tôi làm việc không thích dây dưa dài dòng, cho nên xin Diệu tổng mau chóng quyết định."
"Thiết kế của Mộ tiểu thư tôi rất hài lòng, liền tiến hành dựa theo thiết kế của cô." Nam Cung Diệu ngẩng đầu nhìn Mộ Hi, giờ phút này người phụ nữ này không có bá đạo thường ngày, cũng không có quyến rũ thường ngày.
Ngược lại, cô chuyên tâm làm việc, tản mát ra một hương vị mê người khác, khiến Nam Cung Diệu nhìn đến mê mẩn.
"Còn có điều này, nếu như quý công ty không có vấn đề kỹ thuật, tôi muốn tiến thêm một bước cải tiến nhân vật này, nói như vậy, hình tượng nhân vật này một khi đưa ra thị trường, thậm chí là những công ty bắt chước kia, cũng sẽ không học được tinh hoa ẩn bên trong của chúng ta."
Mộ Hi lấy ra một bản thiết kế khác, không có ngẩng đầu đưa liền cho Nam Cung Diệu, một chương này đặc biệt là vì đề phòng sách lậu, thậm chí là sách lậu, Mộ Hi dùng một loại thiết kế tài tình, như vậy khiến người khác có thể phân biệt được đâu là bản chính, đâu là sách lậu.
Mộ Hi đưa cho Nam Cung Diệu, nhưng mà hồi lâu anh cũng không có nhận, Mộ Hi khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn sang, lại phát hiện Nam Cung Diệu chăm chú nhìn chằm chằm cô.
"Anh ..." Mộ Hi có chút tức giận, bởi vì thân phận bây giờ của mình cũng không phải là Mộ Hi, anh chăm chú nhìn cô như vậy, đối với Mộ Hi mà nói chính là người đàn ông này lăng nhăng, tán gái sau lưng bà xã.
"Thực xin lỗi!" Nam Cung Diệu biết thất lễ, mặt hơi ửng đỏ một phen, quan sát một người phụ nữ khoảng cách gần như vậy, lại bị người ta bắt ngay tại trận, điều này khiến anh oai phong thương giới lần đầu tiên cảm giác lúng túng.
"Biểu hiện của Diệu tổng, tôi hết sức thất vọng, tôi bắt đầu hoài nghi chất lượng công việc của anh!" Mộ Hi bất mãn nói.
Vẻ mặt của Nam Cung Diệu lập tức khôi phục nghiêm túc, vừa rồi đích xác là mình thất lễ, đáng chết, vậy mà lại bị một người phụ nữ hoài nghi năng lực làm việc của mình!
"Tôi xin lỗi vì vừa rồi thất lễ, chúng ta tiếp tục." Nam Cung Diệu cầm lấy bản vẽ vừa rồi nghiêm túc xem.
Nam Cung Diệu tiến vào trạng thái làm việc, Mộ Hi cũng rất nhanh đi vào trạng thái. Mặc dù là hai tính chất công việc hoàn toàn khác nhau, nhưng mà hai người lại có một điểm giống nhau chính là trình độ nghiêm túc với công việc.
"Rột rột..." Bụng Mộ Hi kêu rột rột hai tiếng, điều này khiến Nam Cung Diệu dừng lại công việc trong tay, ngẩng đầu lên, nhìn cô.
"Xem ra làm việc cũng bị ép đình chỉ, tôi cũng không thể để hoạ sĩ Mộ đói bụng làm việc cho tôi." Nam Cung Diệu để bản vẽ xuống, cười nói với Mộ Hi, Mộ Hi lúng túng cười, sờ sờ bụng, thật đúng là đói bụng!
"Diệu tổng, đề xuất vừa rồi của ngài, tôi đều nhớ kỹ, đợi sau khi trở về tôi sửa chữa tốt, trực tiếp gửi đến hộp thư của ngài." Mộ Hi chuẩn bị thu dọn đồ đạc trở về.
"Mộ tiểu thư, tôi đáng sợ như vậy sao?" Nam Cung Diệu khó hiểu, mình biểu hiện rất rõ ràng chuẩn bị dùng cơm cùng cô, người phụ nữ này là giả ngu, hay là không muốn ăn cơm với mình, chẳng lẽ làm việc cùng anh cho tới trưa, cô còn muốn bụng đói trở về sao!
"A?" Mộ Hi không nghĩ tới Nam Cung Diệu nói một câu khó hiểu, cái gì sao? Đói đến ngu rồi sao! Nói chuyện thật không có dinh dưỡng!
"Mộ tiểu thư vì sao giống như rất vội trở về? Còn lo lắng tôi không mời nổi cô bữa cơm?" Nam Cung Diệu cố ý nói như vậy, bởi vì Mộ Hi sốt ruột thu thập tài liệu, vừa nhìn chính là bộ dáng đang vội.
"Diệu tổng thật biết nói đùa, tôi có rất vội sao? Diệu tổng nếu như muốn mời tôi ăn cơm, Vũ Hàn vinh hạnh, ngài thật biết nói đùa, còn nói không mời nổi cái gì! Trên thế giới mọi người chết đói, ngài cũng đói không đến." Mộ Hi đây rõ là nói móc Nam Cung Diệu, ý là ngài chính là đương kim địa chủ.
"Bản vẽ thay đổi tốt, sau đó đưa đến, tôi muốn tự mình xem." Nam Cung Diệu hết sức nghiêm túc nói.
"Nếu đã như vậy, Vũ Hàn cung kính không bằng tuân mệnh, vốn là nghĩ thời gian của Diệu tổng quý giá, mà tôi lại lười, không thích ra ngoài, cho nên muốn kết nối với ngài thông qua hộp thư, Diệu tổng nói gặp mặt, vậy thì gặp mặt đi."
Mộ Hi mỉm cười nói, biểu hiện rất hào phóng.
Lúc này, Nam Cung Diệu mới phát hiện, hoạ sĩ Mộ Vũ Hàn tiếng tăm lừng lẫy cao quý, tự nhiên hào phóng, cử chỉ tao nhã như trong truyền thuyết.
Mộ Hi vui vẻ đáp ứng, nhưng mà trên mặt lại lộ ra vẻ khó xử, chính là con gái bảo bối đi nhà trẻ, giống như hết sức không thích ứng với thức ăn chỗ đó, Mộ Hi hết sức lo lắng!
"Làm sao vậy?" Nam Cung Diệu đã nhìn ra hỏi. Hàn Băng Tâm dien-dan-le-quy-don
"Diệu tổng, không dối gạt ngài, con gái của tôi, gần đây đều là về nhà ăn cơm, nhìn thời gian không trễ lắm, tôi phải đi đón nó, nếu không nó sẽ khó chịu! Diệu tổng, thật xin lỗi, ngài vẫn là tự mình đi ăn cơm, về sau tôi mời khách được hay không?" Mộ Hi tỏ ra rất khó xử.
"Đi thôi." Nam Cung Diệu nhàn nhạt nói.
"A, đi đâu?" Mộ Hi không nên biết anh là có ý gì.
"Đón đứa bé, chúng ta cùng đi ăn cơm." Nam Cung Diệu nói xong đi ra ngoài, Mộ Hi nhất thời không phản ứng kịp, hôm nay người đàn ông này cùng cô tranh cãi, bỏ rơi cũng không bỏ rơi được!
"Như vậy nha." Mộ Hi sau đó cũng vội vàng đi theo.
Nam Cung Diệu dựa theo địa chỉ Mộ Hi nói đến nhà trẻ của Lâm Lâm.
Tất cả mọi người cho rằng đây là cha mẹ củaLâm Lâm, Nam Cung Diệu không có bất kỳ vẻ mặt nào, Mộ Hi tỏ ra thật bình tĩnh, dù sao đây là cha ruột của con, anh không ngại mất mặt, ai bảo anh đến đây!
"Mẹ." Lâm Lâm chạy đến, ngã vào lòng Mộ Hi.
"Bảo bối, chúng ta đi ăn cơm." Mộ Hi ôm lấy Lâm Lâm đi vào trong xe Nam Cung Diệu.
"Đại soái ca? Tại sao chú lại ở chỗ này?" Lâm Lâm thấy Nam Cung Diệu đứng ở một bên, tò mò hỏi.
"Chú là tới mời Lâm Lâm đi ăn cơm." Nam Cung Diệu cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Lâm Lâm nói.
"Vậy được nha, nhất định phải ăn ngon nha?" Lâm Lâm cười nói.
Đi vào nhà hàng, Mộ Hi đi toilet, để lại Nam Cung Diệu Lâm Lâm.
"Đại soái ca, chú có phải cha của Lâm Lâm hay không?" Lâm Lâm nhìn thấy mẹ rời khỏi, nắm chặt thời gian hỏi Nam Cung Diệu, Nam Cung Diệu không nghĩ tới đứa bé hội đột nhiên hỏi như vậy, lúc ấy có chút trở tay không kịp, trả lời thế nào đâu?
"A, a!" Nam Cung Diệu là hoài nghi đứa nhỏ này là của anh, nhưng vẫn chưa có gì chứng minh, liền nói mình không phải là cha cô bé, mặc dù mình rất thích đứa bé này, nhưng mà cha cũng không thể tùy tiện làm!
"Lâm Lâm ở trong mơ thường gặp được chú, chú chính là cha của cháu có đúng hay không?" Trong mắt Lâm Lâm mang theo nước mắt hỏi Nam Cung Diệu.
"Đứa nhỏ, chú có phải cha cháu hay không? Phải hỏi mẹ cháu mới đúng?" Nam Cung Diệu biết mình không cách nào trả lời vấn đề của Lâm Lâm, cho nên liền giao cho mẹ cô bé trả lời.
"Mẹ không cho Lâm Lâm hỏi chuyện về cha!" Lâm Lâm rất buồn nói, Nam Cung
Diệu nhìn hết sức đau lòng.
"Được rồi, cháu liền coi chú là cha đi." Nam Cung Diệu không muốn đứa trẻ đau lòng.
"Lâm Lâm, muốn ăn cái gì?" Bọn họ đang nói, Mộ Hi đi qua đến.
"Tùy ý, mẹ ăn cơm xong, con muốn đi tìm anh Nam Nam chơi có được hay không?" Lâm Lâm hỏi Mộ Hi.
"A - -" Mộ Hi không nghĩ tới Lâm Lâm đột nhiên nói như vậy, hết sức giật mình nhìn Nam Cung Diệu.
"Lâm Lâm, ăn cơm xong, chú đưa đi." Nam Cung Diệu cưng chiều sờ đầu Lâm Lâm nói.
Mộ Hi bất đắc dĩ lắc đầu, bưng một bát cháo lên uống.
"Cám ơn cha." Lâm Lâm lớn tiếng nói.
"Khụ khụ - -" Mộ Hi nghe thấy Lâm Lâm gọi Nam Cung Diệu là cha, sợ đến phun một ngụm cháo ra ngoài.
"Mẹ, mẹ thật đáng ghét, phun lên mặt người ta." Lâm Lâm cầm lấy khăn giấy lau mặt, chỉ thấy Nam Cung Diệu cũng cầm lấy khăn giấy lau mặt.
"Thực xin lỗi bảo bối, thực xin lỗi bảo bối, nếu như không phải là con gọi bậy, làm sao mẹ sẽ lầm lỡ chứ!" Mộ Hi oán trách nói.
"Mẹ xấu, cái gì gọi là kêu loạn? Chú ấy có phải cha con hay không?" Lâm Lâm khóc, vì sao người khác có cha thương, cô không có!
"Lâm Lâm, làm sao chú ấy lại là cha con!" Mộ Hi sốt ruột nói.
"Vậy, vì sao trước kia Lâm Lâm liền biết chú ấy?"
"Điều này sao có thể? Các con chưa từng gặp mặt nha!" Mộ Hi khó hiểu vì sao Lâm Lâm nói như vậy?
"Chúng ta thường xuyên gặp mặt, Lâm Lâm đã sớm biết chú ấy." Mộ Hi ngốc rồi, có ý gì? Chẳng lẽ đứa trẻ một tháng cũng có thể nhớ kỹ mọi chuyện, lúc trước lúc rời đi Lâm Lâm mới một tháng, làm sao có thể?
"Con thường gặp được cha trong mơ, chính là chú ấy." Lâm Lâm chỉ Nam Cung Diệu nói.
"Chú sẽ là cha của con, con đừng khóc." Nam Cung Diệu thật sự là nhìn không được, một tay ôm lấy Lâm Lâm vào trong ngực, kỳ thật, Nam Cung Diệu vừa mới bắt đầu liền hoài nghi đây là con gái Lâm Lâm của anh, nhưng mà, Mộ Vũ Hàn này giải thích thế nào, bọn họ chưa từng gặp qua! Giữa bọn họ làm sao có thể có con?
"Thực xin lỗi Diệu tổng, đứa trẻ còn nhỏ!" Mộ Hi vội vàng giải thích nói, ngộ nhỡ Nam Cung Diệu hoài nghi sẽ rất phiền toái!
Cô không muốn lại trải qua thời gian dày vò đó, nhìn người đàn ông mình yêu mong nhớ ngày đêm, cô không chịu tiếp được!
Lâm Lâm đau khổ mệt mỏi nằm trong lòng Nam Cung Diệu, từ từ liền ngủ mất, Mộ Hi cũng không có tâm tư ăn cái gì! Bọn họ đơn giản ăn một chút liền rời đi.
Trở về vào trong xe, Nam Cung Diệu hỏi Mộ Hi.
"Mộ tiểu thư, cha của Lâm Lâm là hạng người gì? Ngày đó Hàn Dương kia có phải cha của Lâm Lâm hay không?" Nam Cung Diệu nói ra vấn đề vẫn luôn thắc mắc trong lòng, ngày đó anh còn nhớ bạn trai của Vân Tĩnh Sơ nói Mộ Vũ Hàn trước kia là quan hệ yêu đương, vậy, Lâm Lâm có phải con của anh ta hay không?
"Thực xin lỗi, tôi không muốn trả lời, phiền đưa chúng tôi trở về được không?" Mộ Hi hiện tại cái gì cũng không muốn nói, nhất là nhắc tới tên biến thái kia, làm cho Mộ Hi nổi giận.
Nhưng mà, lại vừa nghĩ, có muốn cho con một gia đình đầy đủ hay không? Mình không phải là quá ích kỷ đi? Vì con muốn tha thứ cho anh hay không? Người đàn ông lăng nhăng này, gặp một người yêu một người! Hàn Băng Tâm dien<3dan!le#quy~don
Ngay ngày hôm đó về đến nhà, Mộ Hi đấu tranh tư tưởng cả đêm, cuối cùng quyết định vì con nói ra chân tướng.
Ngày hôm sau, Mộ Hi mang theo Lâm Lâm đến tiệm cháo gần đó, hai mẹ con đang ăn, Mộ Hi nghe thấy người đàn ông bàn bên cạnh trò chuyện cái gì, hình như nhắc tới tên Khang Hân, vì vậy, Mộ Hi cẩn thận lắng nghe.
"Anh em, các cậu đoán, ngày đó Diệu cùng vị Khang Hân tiểu thư kia chơi đến mấy giờ đi?" Một người đàn ông cười hì hì nói.
"Đàn ông thuê phòng cùng phụ nữ, cô nam quả nữ, củi gần lửa, đương nhiên là xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng." Một người đàn ông khác nói.
"Diệu, nhìn thấy mỹ nữ liền kéo không nhúc nhích chân, các người cũng không phải không biết! Một đêm kia khẳng định hết sức sảng khoái, còn không cám ơn mình." Có một người đàn ông nói.
Mộ Hi thật sự là nghe không lọt, cô biết rõ bọn họ nói chính là Nam Cung Diệu và Khang Hân, trên thế giới không có chuyện trùng hợp như vậy, Diệu kia khẳng định chính là Nam Cung Diệu!
Đầu Mộ Hi ong ong vang lên, ôm lấy Lâm Lâm rời khỏi tiệm cháo, trong lòng đang suy nghĩ: Con bà nó, lần này liền ích kỷ một lần, làm cha đứa trẻ, anh còn chưa đủ tư cách!
Kỳ thật, Mộ Hi đi quá sớm, câu nói kế tiếp cô không có nghe được, nếu không cô sẽ cảm động đần độn u mê, sau đó khóc chạy đi tìm Nam Cung Diệu, lại ngã trong lòng anh, cầu xin anh tha thứ mình quá tùy hứng! Đáng tiếc Mộ Hi đã rời khỏi tiệm cháo!
Những đàn ông kia còn chưa nói hết, Mộ Hi liền rời đi, đợi sau đó bọn họ còn nói.
"Các cậu nói, Diệu có thể trách chúng ta giúp cậu ấy tìm cô nhóc hay không?" Một người đàn ông lo lắng nói.
"Suy nghĩ nhiều như vậy làm gì? Ai bảo cậu ấy cấm dục, thân là một người đàn ông hai năm không chạm vào phụ nữ nói ra ngoài càng mất mặt! Mấy anh em là giúp cậu ấy phá giới." Một người đàn ông khác nói.
"Cậu nói năm đó Diệu tẩu vì sao ra đi không từ giã? Làm hại Diệu độc thân, người phụ nữ này con bà nó quá ác tâm! Chưa từng gặp qua Diệu như vậy, nhìn thấy phụ nữ không động sắc tâm!" Trong đó một người đàn ông còn nói.
"Xem ra Diệu lần này là yêu đến thảm rồi! Tìm vợ còn tìm không được, chạy rồi, mẹ kiếp, người phụ nữ này có tật xấu đi! Bày đặt kim cương vương lão ngũ (*) tốt như vậy không cần, vẫn còn muốn tìm cái dạng gì !"
(*): ý chỉ những người đàn ông hội tụ đủ những tiêu chuẩn đẹp trai, giàu có, học thức cao, giỏi giang, khiêm tốn
"Tôi nghe nói, Diệu đã từng vì người phụ nữ này thủ thân bốn năm ròng rã, lần này lại là hai năm, đây thật là đủ khiếp sợ, Diệu trước kia hai ngày không chạm vào phụ nữ, còn không nghẹn chết cậu ấy, thật không biết về sau cậu ấy kìm nén như thế nào!" Một người đàn ông tò mò nói.
"Còn có thể kìm nén như thế nào, mình đoán là tự mình bắn súng đi, nếu không ai chịu nổi! Ha ha ha..."
Đều nói phụ nữ tám chuyện, đàn ông cũng là tám chuyện như vậy!
Chỉ tiếc những lời đằng sau này Mộ Hi không có nghe được, cô ôm đứa bé vẫn còn tức giận Nam Cung Diệu, may mắn hôm nay cô không có đi tìm Nam Cung Diệu ngả bài, vốn là dự định ăn sau khi no muốn đi tìm anh, sau đó nói cho anh biết, cô chính là Mộ Hi, nha, coi như hết! Không cần tự đào phần mộ cho mình!
Không có đàn ông mình vẫn sống rất tốt, ai xa cách trái đất vẫn quay như cũ!
Mộ Hi thở phì phì đi tới, đột nhiên thấy Nam Cung Diệu gọi điện thoại tới.
Cố gắng hít sâu một cái, cô rất lo lắng mình nhất thời kích động chạy tới nhà anh, dùng sức bình phục tâm tính một chút, nhận điện thoại.
"Ngài khỏe, Diệu tổng." Mặc dù Mộ Hi cực lực đè nén lửa giận, nhưng mà Nam Cung Diệu vẫn cảm giác được lửa giận của đối phương.
"Mộ hoạ sĩ sáng sớm liền nóng giận? Là ai chọc tới đại hoạ sĩ của chúng ta?" Hôm nay Nam Cung Diệu tâm tình cũng không tệ lắm, cho nên rất có kiên nhẫn hỏi Mộ Hi, kể từ khi Mộ Hi lấy thân phận Mộ Vũ Hàn xuất hiện, Nam Cung Diệu giống như có động lực sống, đột nhiên tâm tính cởi mở rất nhiều.