"Anh Diệu, đã điều tra xong, tên khốn kia được phóng thích vô tội."
Thì ra, ba năm trước đây Nam Cung Diệu thành lập một tổ chức tên là: Độc. Do anh cầm đầu, không nhiều người lắm, tổng cộng có mười người, nhưng toàn bộ đều là tinh anh, cái tổ chức này chuyên môn đối phó với những kẻ luật pháp không làm gì được, kẻ mang tội ác tày trời, bởi vì không có chứng cớ, đành phải phóng thích vô tội. Nam Cung Diệu chính là chuyên môn đối phó với những kẻ có tội mà được phóng thích, đương nhiên anh sẽ không tha mọi thứ, anh sẽ ăn hết tiền của bọn chúng.
"Đã biết, buổi tối mang theo người, giữ nguyên kế hoạch tiến hành, lấy được tiền là mọi người cứ chia đều."
Nam Cung Diệu không có cảm thấy bất ngờ, đối với những kẻ có chút ít tiền này, bọn chúng có chút biện pháp thoát khỏi trừng phạt luật pháp, cho nên Nam Cung Diệu cho rằng nên cho bọn chúng bị trừng phạt xứng đáng, đó chính là giết, những kẻ phạm tội sẽ thần không biết quỷ không hay biến mất khỏi thế giới, đến ngay cả thi thể cũng không tìm thấy, bởi vậy trong ba năm này chỉ cần có người nghe thấy tên tổ chức 'Độc' này, đều kinh hoàng run sợ, trong lòng sợ hãi, bởi vì ngay cả cảnh sát cũng đều không làm gì được, bọn họ gần như nhúng tay bất cứ chỗ nào, vừa xuất quỷ nhập thần, căn bản không tìm ra được bọn họ, cho nên người người nghe tin đã sợ mất mật.
"Vâng, anh Diệu."
Lãnh Đông sảng khoái đáp ứng, trên mặt không khỏi lộ ra nét mặt cực kỳ hưng phấn, lại có việc để làm, hết sức kích thích, đối với bọn họ giết người mà nói, giống như nghiền chết một con kiến, đến mắt cũng không chớp.
"Quy tắc không thay đổi, mục tiêu của chúng ta là người trong cuộc, không cần tổn thương tới người nhà."
"Vâng."
Nam Cung Diệu dặn dò, vì vậy đứng dậy rời đi, ngay khi anh đứng đứng lên, Lãnh Đông nhìn thấy trên đùi Nam Cung Diệu có vết máu.
"Anh Diệu, anh bị thương sao?"
Lãnh Đông rất ngạc nhiên, ai có thể làm hại đại ca, bản lĩnh của anh còn hơn chín người bọn họ, đừng nói là đại ca, chỉ là mấy người bọn họ, ở nơi trong xã hội đen ăn đen này cũng không tìm ra bao nhiêu đối thủ của họ.
"Tôi không sao, nói cho các anh em ; đánh nhanh thắng nhanh, động tác nhanh nhẹn."
"Em hiểu, anh Diệu, chúng em đi trước."
Lãnh Đông dẫn người rời đi, Nam Cung Diệu ném điếu thuốc xuống đất, dùng chân giẫm lên, chui vào trong xe, lái xe rời đi.
Anh không có trực tiếp trở về biệt thự, mà đi vào một quán bar, chủ quán chỗ này tên là Lâm Duyệt, tất cả mọi người gọi cô là chị duyệt, nhìn thấy Nam Cung Diệu tiến vào, khuôn mặt mỉm cười.
"Anh Diệu, anh đúng là rất lâu chưa có tới đây, nhớ anh muốn chết."
Vừa nói vừa đi tới, cả người đều dính trên người Nam Cung Diệu, làm cho người ta cảm thấy kéo cũng không ra.
Nam Cung Diệu véo véo cằm cô ta, ôm cô ta vào trong phòng, cô gái này, cũng là một trong số phụ nữ
của Nam Cung Diệu.
Đi vào trong phòng riêng, cô gái kia bắt đầu lột quần áo, mà Nam Cung Diệu còn mặc quần áo chỉnh tề, anh chỉ kéo mỗi khóa quần mình xuống. Bởi vì Lâm Duyệt biết rõ mỗi lần anh đều vội vã đến, lại vội vã đi, cho nên thời gian rất là quý báu.
Sau khi mây mưa qua đi, Nam Cung Diệu rời khỏi thân thể cô gái đó, lấy ra một thẻ vàng, đưa cho cô gái đó.
"Cô tự mình đi đi, mua một chút quần áo phụ nữ, thích hợp người cao 1m65, dáng người cho cô gái 45 cân mặc, nhớ kỹ phải mua từ trong ra ngoài, còn có băng vệ sinh mấy người dùng cũng mua một ít."
Vẻ mặt Nam Cung Diệu hết sức nghiêm túc, ngay cả nói đến băng vệ sinh trên mặt vẫn không thay đổi gì, Lâm Duyệt không dám đắc tội anh, cho nên trong lòng ghen tị, cũng chỉ đành nhịn, hơn nữa quán bar của mình còn muốn anh chống giúp đỡ.
Kỳ thật là phụ nữ của anh đều biết rõ anh có rất nhiều phụ nữ, còn biết anh sẽ không giao ra tình cảm của mình, bọn họ chỉ lợi dụng lẫn nhau, nhưng mà trong lòng Lâm Duyệt có chút chua xót, mới vừa làm xong việc với cô ta đã lại đi mua quần áo cho cô gái khác, hơn nữa còn muốn mua cả nội y cùng băng vệ sinh, xem ra là cô gái kia có dì cả tới, nếu không Nam Cung Diệu sẽ không tới đây, mặc dù Lâm Duyệt là một trong số tình nhân của anh, nhưng quanh năm suốt tháng không thấy được anh.
"Anh Diệu, ai mà lại may mắn như vậy? Khiến cho anh Diệu chăm sóc cẩn thận như thế, thật sự là hâm mộ." Mặc dù mặt ngoài Lâm Duyệt tỏ ra không sao cả, kỳ thật máu ghen trong lòng lấn át. Là cô gái nào có thể khiến cho Nam Cung Diệu oai phong một cỏi lo lắng như vậy?
"Bớt nói nhảm đi, cô biết tôi không dừng ở cô gái nào, nếu như muốn rời khỏi tôi lúc nào thì cũng có thể, tôi sẽ không miễn cưỡng."
"Người ta hỏi một chút cũng không được sao? Tôi đi ngay là được chứ gì?"
Lâm Duyệt cuống quít mặc quần áo tử tế đi khỏi, Nam Cung Diệu ngồi ở trong ghế sofa, sa vào trầm tư, nếu như không phải hỏa khí hôm nay quá lớn, chắc chắn anh sẽ không tới nơi này.
Loại phụ nữ như Lâm Duyệt thì cùng vui đùa một chút, căn bản không thể đi vào lòng anh, cho dù tất cả phụ nữ của anh, đều cho anh thấy cảm giác giống nhau, không có để lại cho anh nhung nhớ, có lẽ bởi vì lúc nào họ cũng yêu thích anh, cho nên mất đi cảm giác mới mẻ cùng kích thích.