"Tự anh nhìn đi, dung mạo của tôi giống cô ấy hay không?" Mộ Hi chột dạ nói.
"Không cần biết cô là ai? Cô là của người phụ nữ của tôi." Nam Cung Diệu rất nghiêm túc nói, trong lòng đang suy nghĩ: Em không thừa nhận, sớm muộn gì anh cũng sẽ khiến em chính miệng thừa nhận em chính là vợ yêu của anh.
Nam Cung Diệu buông Mộ Hi ra đứng dậy rời đi, nhiệm vụ con trai giao cho anh đã hoàn thành, kết quả là trực giác của anh đúng, vừa rồi cố ý dò xét nhiều lần, cô chính là Mộ Hi, bởi vì rất nhiều động tác nhỏ bí mật giữa anh và Mộ Hi, mà người phụ nữ này lại có thể biết, còn có chính là biểu cảm cuối cùng của người phụ nữ này giống như đúc Mộ Hi.
Nam Cung Diệu không có về thẳng phòng ngủ, mà đi tới phòng Nam Nam.
Nhẹ nhàng mở cửa, ngồi ở trước giường Nam Nam, nhìn con trai một chút, lại nhìn con gái một chút, tinh linh đáng yêu này chính là Lâm Lâm bảo bối mà anh ngày nhớ đêm mong.
Khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ say này, giống Nam Nam trước đây, chỉ là nhìn kỹ một chút, dung mạo của con bé càng giống mẹ nó, người phụ nữ vứt chồng bỏ con đó, mặc dù anh không biết vì sao vợ yêu sẽ biến thành bộ dáng bây giờ? Nhưng mà, anh khẳng định cô chính là Mộ Hi, chẳng lẽ bởi vì tai nạn xe hai năm trước?
Nam Cung Diệu liền vội vàng đứng lên đi tới thư phòng, mở máy tính ra, nhưng mới tìm tất cả ghi chép tai nạn xe hai năm trước.
Khiến người ta khiếp sợ là, anh tìm thấy một tai nạn xe, một tấm hình của tìm người thân của thi thể bộ dáng giống như đúc Mộ Vũ Hàn, chuyện gì xảy ra? Người phụ nữ này chết tại chỗ trong tai nạn xe, nhưng mà, vợ yêu của mình sao lại có bộ dáng như cô ta?
Nghi vấn liên tiếp xuất hiện trong đầu Nam Cung Diệu!
Xem ra chuyện không đơn giản như anh nghĩ, Mộ Hi rời khỏi rất kỳ lạ, chẳng lẽ là ma quỷ xui khiến? Anh không tin ma quỷ, nhưng mà, gia tộc bị nguyền rủa có thể giải thích thế nào? Chẳng lẽ là Mộ Hi bị người phụ nữ kia nhập vào?
Đáng chết! Nam Cung Diệu dùng sức day day huyệt thái dương, mình sao thế? Lúc nào thì trở nên mê tín như vậy! Trên thế giới làm gì có quỷ!
Xem ra muốn Mộ Vũ hàn thừa nhận cô chính là Mộ Hi, vẫn phải từ từ công phá cô, người phụ nữ quật cường này, làm sao sẽ biến thành một người phụ nữ khác?
Tai nạn xe hai năm trước kia, mặc dù không có bất kỳ tin tức gì về Mộ Hi, nhưng mà, trong đó nhất định có vấn đề, bởi vì tư liệu của Mộ Vũ Hàn tại sao chỉ có ghi chép trong mấy năm nay, trước kia đều là trống rỗng, chẳng lẽ cô là lấy thân phận người phụ nữ đã chết đó n xuất hiện làm lại từ đầu? Hàn Băng Tâm D-d-l-q-d
Nam Cung Diệu mất ngủ, tất cả vấn đề quanh quẩn trong đầu anh!
Nếu Mộ Hi đã làm phẫu thuật chỉnh hình, tại sao trên mặt không có để lại sẹo, tối nay thời điểm thân mật, anh đã cố ý kiểm tra, gương mặt đó rất hoàn chỉnh, không tìm được khuyết đểm nào, thật ra thì, đây chính là y thuật cao siêu của Nhạc Phàm, làm đẹp, có vết sẹo hay không, anh ta khéo léo ẩn giấu vết sẹo ở trong tóc, làm cho người ta không thấy được đã làm phẫu thuật chỉnh hình.
Nam Cung Diệu ở trong thư phòng một buổi tối, vợ yêu của mình trở lại, nhưng mà, anh muốn quen biết cô lần nữa.
Nam Nam dậy rất sớm, chuyện thứ nhất chính là kiểm tra cha ngủ ở đâu, phòng ngủ không có, xem ra cha là hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi, vừa định xuống lầu, cửa thư phòng mở ra, Nam Cung Diệu đi ra từ bên trong.
"Cha, cha?" Nam Nam nhìn thời gian, sáu giờ; lại nhìn Nam Cung Diệu, lại chỉ thư phòng, ý là cha làm sao sẽ bước ra từ thư phòng?
"Con trai, dậy sớm như thế?" Nam Cung Diệu ngáp một cái nói.
"Cha không phải cũng rất sớm sao!" Nam Nam thất vọng nói, chẳng lẽ nhiệm vụ thất bại? Thật là ngu ngốc, một người phụ nữ cũng không giải quyết được!
Nam Cung Diệu phát hiện vẻ mặt của con trai, hiểu là có ý gì.
"Cái đó, uhm, con trai, nhiệm vụ hoàn thành." Nam Cung Diệu cảm nói giác một số chuyện với đứa bé nhỏ như vậy còn có chút ngượng ngùng, dù sao đứa bé quá nhỏ, sớm tiếp xúc chuyện giữa nam nữ có chút không tốt lắm!
"Ừ, a ——" Nam Nam vốn là rất thất vọng, tùy ý đáp một tiếng, chuẩn bị xuống lầu, nghe được Nam Cung Diệu nói phía sau, chợt dừng lại bước chân xuống lầu, trở lại bên cạnh Nam Cung Diệu.
"Cha như thế nào?" Nam Nam đơn giản hỏi.
Nam Cung Diệu không ngờ con trai sẽ hỏi như vậy, như thế nào? Cái gì như thế nào? Là cảm giác như thế nào? Hay là kiểm tra thân thể như thế nào?
"Khụ khụ, con trai, cả quá trình cha nghiêm túc điều tra, trực giác của con chính xác." Nam Cung Diệu ho khan hai tiếng, nhỏ giọng nói ra.
"Ừ, cha cực khổ." Nam Nam khóe miệng nhếch lên, xoay người chậm rãi đi xuống lầu, để lại Nam Cung Diệu không biết làm thế nào, đứa nhỏ này, thật là làm cho người ta thất vọng, nói chuyện được một nửa, xoay người rời đi, có ý gì? Bộ dáng như trong lòng đã có dự tính, quả thực là trong mắt không có cha!
"Con trai, con không muốn tham khảo một chút cùng cha sao?"
Nam Cung Diệu đi xuống lầu nói, đối với IQ của con trai, Nam Cung Diệu cũng không dám khinh thường, đứa nhỏ này thông minh lạ thường, mặc dù cậu có lúc cố ý che giấu, nhưng mà, Nam Cung Diệu cũng không phải là người bình thường, mặc dù không phải là thần, nhưng mà, đối với chuyện của con anh vẫn là hiểu biết một chút. Truyện chỉ edit tại dien/dan/le/quy/don.com
Trải qua tự mình điều tra, thì ra là hacker 【 miễn dịch ca 】 đáng sợ đó
phía sau chính là có quan hệ trực tiếp với Nam Nam, chỉ là, phía sau không phải một mình cậu, còn có người khác, hẳn là một tổ chức, làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi chính là, Nam Nam chính là người dẫn đầu của【 miễn dịch ca 】.
Ban đầu biết chuyện này, Nam Cung Diệu mấy lần tìm Nam Nam muốn ngả bài, hỏi cậu tại sao? Nhưng mà, đứa nhỏ này cũng không cho anh cơ hội này, khiến anh không khỏi toát mồ hôi dầm dề vì con trai!
"Reng reng reng. . . . . ." Điện thoại reo, Nam Cung Diệu đi tới nhận, Nam Nam len lén cười một tiếng, ngồi vào bên cạnh bàn cơm chuẩn bị dùng bữa ăn sáng.
"A lô?" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.
"Diệu tổng, sáng sớm hôm nay, tất cả phần mềm máy tính của tập đoàn Vương Thị bị hacker tập kích, cổ phiếu của bọn họ bây giờ giảm mạnh, cổ phiếu của chúng ta đang tăng lên."
Lãnh Đông biết bây giờ là hơn sáu giờ không nên quấy rầy Nam Cung Diệu nghỉ ngơi, nhưng mà, đây chính là chuyện tốt, cũng là đại sự, cho nên anh kích động gọi điện thoại báo cáo cho Nam Cung Diệu.
"Là hacker nào tập kích bọn họ?" Nam Cung Diệu lạnh lùng hỏi, thật ra thì, trong lòng anh đã có đáp án, hiện nay hacker có thực lực, còn dám cuồng ngạo như vậy chỉ có một chính là 【 miễn dịch ca 】, mặc dù mình đã đoán được kết quả, nhưng mà, anh vẫn muốn xác minh một chút.
"Diệu tổng, là miễn dịch ca làm." Lãnh Đông trả lời.
Nam Cung Diệu quay đầu lại nhìn Nam Nam, chỉ thấy cậu ăn từng miếng từng miếng bữa sáng, nhìn lại như vậy cậu chính là một cậu bé đạp trai, làm sao sẽ cùng dính líu quan hệ với miễn dịch ca đáng sợ? May mà đây là con trai mình, nếu không, miễn dịch ca chính là nhân vật nguy hiểm, nhất định phải tránh xa.
"Biết rồi." Nam Cung Diệu nhàn nhạt trả lời sau đó liền cúp máy.
Lãnh Đông hoang mang nhìn ống nói, chuyện tốt như vậy, tại sao Diệu tổng một chút cũng không vui mừng? Thật là bội phục sự bình tĩnh của anh!
Nam Cung Diệu đi tới bên cạnh bàn ăn.
"Con trai, cám ơn." Nam Cung Diệu cầm bữa sáng lên liền ăn, trên mặt không có bất kỳ vẻ mặt nào.
"Không cần cảm ơn." Nam Nam khốc khốc trả lời, trong lòng đang suy nghĩ, cha thật là buồn nôn, còn cám ơn con trai, xem ra có một số việc, thật đúng là không lừa được cha.
"Anh Nam Nam, các người ăn cơm tại sao không gọi Lâm Lâm?" Lâm Lâm mặc áo ngủ xuống, đây là quản gia Lý mua cho cô bé, bởi vì sau khi Nam Cung Diệu và Mộ Hi mất tích, Lâm Lâm vẫn do Lý quản gia chăm sóc, cho nên nên chuẩn bị ông đều chuẩn bị cho Lâm Lâm.
Nam Cung Diệu nghe thấy giọng nói bập bẹ truyền tới, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy tiểu gia hỏa kia tóc phủ xuống trên vai, mắt buồn ngủ mông lung, tay nhỏ bé còn dụi mắt, Nam Cung Diệu không khỏi nhìn mê mẫn, đứa nhỏ này nhất định chính là tiểu Mộ Hi, bộ dáng nhỏ nhắn thật giống Mộ Hi.
"Rất giống mẹ có đúng hay không?" Nam Nam thấy cha nhìn mê mẫn, nói ra ý nghĩ của mình.
"Rất giống." Nam Cung Diệu nói.
Lúc này Lâm Lâm đã đi xuống, tò mò nhìn Nam Cung Diệu, trong tay anh còn cầm thức ăn chưa để xuống, ánh mắt không chớp nhìn Lâm Lâm.
Lâm Lâm đưa bàn tay nhỏ bé ra, sờ trán Nam Cung Diệu, sau đó cầm thức ăn trong tay Nam Cung Diệu nhét vào miệng mình.
"Ăn ngon." Giọng nói bập bẹ, Nam Cung Diệu phục hồi tinh thần lại.
"Lâm Lâm." Nam Cung Diệu ôm Lâm Lâm đến trên chân mình, một tay ôm cô bé, một tay bắt đầu lấy thức ăn cho cô bé.
"Đại Soái Ca, hiện tại mẹ không có ở đây, Lâm Lâm có thể gọi chú là cha không?" Lâm Lâm ngây thơ hỏi, mũi Nam Cung Diệu cay xè.
"Dĩ nhiên có thể, Lâm Lâm chính là con gái của cha, không gọi cha thì gọi là gì?" Nam Cung Diệu dịu dàng nói, không ngờ con gái của mình đáng yêu như thế, mặc dù bộ dáng giống như mẹ nó, nhưng tính tình cũng rất giống anh, đừng nhìn là một cô bé, vẻ mặt cũng rất khốc.
"Có thật không? Anh Nam Nam cũng là nói như vậy nha? Thì ra là bộ dáng cha Lâm Lâm là đại soái ca, mà anh trai Lâm Lâm là tiều soái ca, vậy con, chính là tiểu mỹ nữ, mẹ chính là mẹ xinh đẹp lười biếng nha." Lâm Lâm vui vẻ nói. Hàn Băng Tâm d+d+l+q+d
Mộ Hi ở trên bậc thang nghe thấy mấy lời này, trong lòng rất khó chịu.
"Lâm Lâm ăn no, chúng ta trở về." Mộ Hi vừa nói chuyện vừa đi xuống, thấy con trai, ông xã, còn có con gái bảo bối vui vẻ ăn điểm tâm, cô rất đau lòng, bởi vì ban đầu tùy hứng, liên lụy hai đứa bé!
Lâm Lâm không nói gì, nhìn Nam Cung Diệu, ánh mắt cầu cứu anh, bởi vì cô bé không muốn đi, nhưng lại không dám đắc tội mẹ, cho nên lựa chọn sáng suốt chính là tìm viện trợ từ bên ngoài.
"Lâm Lâm, con và anh trai ăn trước, cha có chuyện muốn nói với mẹ con." Nam Cung Diệu dịu dàng nói với Lâm Lâm, làm sao anh có thể để đứa bé thất vọng, đứa bé là của anh, người phụ nữ đáng chết, lại dám tước đoạt quyền lợi yêu thương đứa bé của anh.