Editor: Tiểu Cân
Trong xe vô cùng yên tĩnh, Nam Cung Diệu thích lẳng lặng như vậy khiến cho Mộ Hi ở bên cạnh anh.
Trở lại khách sạn, Nam Cung Diệu ở cùng Mộ Hi, Mộ Hi không chấp nhận, Nam Cung Diệu nói đây là mệnh lệnh, hơn nữa còn nhỏ giọng nói: Em đi đâu tôi đi đấy. Mộ Hi bất đắc dĩ đành phải nghe theo, đi vào căn phòng xa hoa, Mộ Hi cắm đầu ngã quỵ trên giường.
"Giường thật là to, thật là thoải mái." Mộ Hi mới vừa nằm xuống, lại mạnh mẽ đứng lên, loẹt quoẹt chạy đến bên cạnh điện thoại, cầm điện thoại lên gọi.
"Em gọi điện thoại cho ai?" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, cô gái này nóng lòng như vậy là gọi điện thoại cho ai thế?
"Bảo bối của tôi." Mộ Hi nói mà không thèm nhìn tới Nam Cung Diệu, lo lắng chờ đầu dây bên kia nghe máy, suy nghĩ một chút từ lúc lên máy bay đến bây giờ vẫn chưa liên lạc với Lâm Lâm, bé con nhất định đang giận dỗi cô, cái gì mà không quan tâm con này, cái gì mà không có trách nhiệm này, cái gì mà không có lương tâm này...
Điện thoại được kết nối, thật lâu vẫn không có ai nghe, làm cho Mộ Hi có chút khẩn trương.
Cuối cùng, điện thoại cũng có người nhận.
"A lô?" Giọng Lâm Lâm ngái ngủ, bởi vì Mộ Hi gọi chính là số của Lâm Lâm, kỳ thật, cô rất muốn gọi cho Nam Nam, di<enda.nlequy,donnhưng trong lòng lại cảm thấy không có mặt mũi gọi điện thoại cho con trai, Lâm Lâm có điện thoại di động của mình, cho nên liên hệ tiện hơn.
"Bảo bối, giờ mới nghe điện thoại, con có biết mẹ bị con hù chết rồi không, anh Nam Nam đâu?" Nghe được tiếng Lâm Lâm, Mộ Hi kích động kêu to lên.
"Mẹ ngốc, mẹ có lầm hay không? Bây giờ là ban đêm, ban đêm đấy! Mọi người đi ngủ được không? Tại sao lần này mẹ không bị lệch múi giờ vậy?" Lâm Lâm nhớ mẹ bị lệch múi giờ mà, sao lại nghe có vẻ rất có tinh thần như thế?
Nam Cung Diệu ở một bên nghe hai mẹ con nói chuyện, vui mừng nở nụ cười, thật là thua cái cô này luôn, lúc này ở nhà là buổi tối, vậy mà cô lại gọi điện thoại cho Lâm Lâm.
"Mẹ không tốt, bảo bối, mẹ không tốt, quấy rầy con ngủ, còn không phải là vì mẹ nhớ con!" Mộ Hi nói.
"Mẹ không ghi nhớ lời Lâm Lâm nói ở trong lòng à, thục nữ, thục nữ, mẹ quên rồi à? Không cho phép nói to, bảo trì phong độ có biết hay không, nếu không thì khi nào trở lại sẽ bị trừng phạt!" Lâm Lâm nghe thấy Mộ Hi nói to, vì vậy nhắc nhở cô bảo trì hình tượng thục nữ.
"Bảo bối, lúc này mẹ ở trong phòng, không có ai, chẳng lẽ ở một mình cũng phải bảo trì hình tượng thục nữ à, mệt quá đi à!" Mộ Hi nhỏ giọng nói, lo lắng Nam Cung Diệu nghe thấy cô nói dối.Truyện được edit miễn phí tại diendanlaquydon.com
"Mẹ không được phép gạt người, nếu không sẽ thành con cún." Lâm Lâm nói.
"Mẹ không có gạt người đâu, yên tâm, bảo bối cứ như vậy đi, con đi ngủ đi nha, ngủ ngon nha." Mộ Hi dụ dỗ Lâm Lâm cúp điện thoại, hít sâu một hơi, đứa nhỏ này thật sự là khó trị, học theo cha nó, khó phục vụ, nhiều tật xấu!
"Em thật là, con còn nhỏ như vậy cũng lừa gạt!" Nam Cung Diệu đau lòng nói.
"Ai cần anh lo, ai kêu con bé đặt ra cái hiệp ước không bình đẳng như vậy với mẹ ruột của nó chứ! Rất vất vả ý có biết không?" Mộ Hi bĩu môi nói.
"Thật may Lâm Lâm không theo em, nếu không ngẫm lại thật sự là đau đầu!" Nam Cung Diệu lắc lắc đầu bất đắc dĩ nói.
"Nam! Cung! Diệu!" Mộ Hi hướng về phía Nam Cung Diệu hô to. Không thể tưởng được người đàn ông lạnh lùng như băng trong truyền thuyết này, cộng thêm là nhân vật tiếng tăm trong thương trường, vậy mà lại bắt nạt một cô gái yếu đuối, ai nói con theo cô sẽ không tốt, đồ đàn ông tự kiêu tự đại tự kỷ!
"Tôi ở đây, không cần lớn tiếng như vậy, nghe được tiếng em nói."
"Anh - - thật sự là đáng đánh đòn mà, dựa vào cái gì nói tôi như vậy? Có bản lĩnh anh sinh một đứa nhỏ cho tôi xem!" Mộ Hi khinh thường nói.
"Nhiệm vụ của tôichỉ là gieo giống, không chịu trách nhiệm sinh dưỡng, mà em chính là mảnh đất tôi muốn gieo giống!" Nam Cung Diệu vỗ một phát vào mông Mộ Hi.
"Tôi không phải là trẻ con, sao lúc nào anh cũng đánh vào mông tôi?" Bởi vì lúc Lâm Lâm không ngoan ngoãn, Mộ Hi cũng sẽ tét mông bé, cho nên Mộ Hi mới nói như vậy.
Mộ Hi làm bộ đi vào phòng vệ sinh, lúc đi ngang qua Nam Cung Diệu, 'Không cẩn thận' đạp mạnh anh một cái, di<enda.nlequy,donhơn nữa còn là hết sức mạnh.
"Ay yo, xin lỗi, dẫm phải anh, mắt mình để lên trán hay sao vậy! Thật sự là xin lỗi nha, dẫm lên anh, có sao không!" Mộ Hi hết sức vô tội nói, trên mặt biểu hiện vẻ biết lỗi.
Khóe miệng Nam Cung Diệu nhếch lên, rõ ràng một cái đạp kia là cô cố ý, lại còn giả vờ xin lỗi, anh đành giả vờ một chút, tiểu yêu tinh này thật đúng là không đơn giản, tính tình cũng không nhỏ!
Đàn ông con trai không nên tính toán nhỏ nhặt với phụ nữ, mặc dù là một cước này giẫm không nhẹ, nhưng cũng không đến mức làm xương cốt bị thương, chỉ có thể khẽ mỉm cười.
"Người yêu à, ngại quá, làm trễ chân ngọc của em đặt xuống đất!" Nam Cung Diệu nhếch khóe miệng lên, quyết định phối hợp một tý, dứt khoát biểu hiện tất cả đều là anh sai!
Mộ Hi ngoáy ngoáy lỗ tai, không phải mình nghe nhầm chứ, hay là anh lại có âm mưu gì? Vì sao nét mặt của anh khủng bố như vậy, Mộ Hi khiếp sợ nổi cả da gà!
Mộ Hi nhớ rõ, truyền thông đã từng đưa tin, bởi vì có một cô gái sờ vào áo vest của Nam Cung Diệu, kết quả anh cởi áo vest ngay tại chỗ ném vào thùng rác, tình huống giống như vậy không chỉ xảy ra một lần, còn có nhiều lần bởi vì bị dẫm lên giầy, anh cũng vứt luôn tại chỗ, hôm nay Mộ Hi giẫm một cái xem anh có vứt giày hay không?
Mộ Hi đợi lâu ơi là lâu. Ớ? Không có phản ứng? Chẳng lẽ bệnh thích sạch sẽ hết rồi! Đúng là mấy cái tin lá cải!
Nam Cung Diệu nghi hoặc nhìn Mộ Hi, tại sao cô vợ nhỏ lại có loại vẻ mặt này? Khuôn mặt khó có thể tin được.
"Người phụ nữ kia, trên mặt tôi có vấn đề sao?" Nam Cung Diệu không hiểu hỏi, bị cô nhìn kỳ quái.
“Người đàn ông kia, mặt của anh rất đẹp, không vấn đề gì." Mộ Hi cười nói.
"Vậy, người phụ nữ kia em làm sao vậy?" Nam Cung Diệu thật sự là đoán không ra, vẻ mặt đó của cô là như thế nào?
"A, người đàn ông kia, không có gì đâu." Mộ Hi cuống quít thu hồi ánh mắt của mình, đi vào nhà vệ sinh.
"Đứng lại." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.
"Người đàn ông kia? Em đang ám chỉ tôi là người đàn ông của em?" Nam Cung Diệu đắc ý nói.
"Chẳng lẽ anh không phải là đàn ông? Hay anh muốn làm đàn bà? Người đàn bà yêu nghiệt!" Mộ Hi cười nhạo anh.
"Chờ em ra đây, tôisẽ nghiêm túc chứng minh cho em xem tôi là đàn ông gì!" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.
"Anh bớt lấy cái to lớn nhà anh đi đâm người đi, ***! Tôi sai rồi được không?" Mộ Hi nghe được Nam Cung Diệu nói như vậy trong nháy mắt trở nên mềm mại, trước khi lên máy bay vừa mới xx, lại làm thật lâu, thật sự là vất vả, cho nên chỉ cần có thể không dây dưa với anh, như thế nào đều được!
"Sợ rồi?" Nam Cung Diệu hỏi.
"Nói nhảm, không tin anh thử xem mấy cái động tác ấy, đến bây giờ eo của tôi vẫn còn đau, chân cũng đau!" Mộ Hi oán trách nói.
"Oh, không phải em rất lợi hại sao?"
"Lợi hại cái đầu anh, anh như vậy ai mà chịu nổi? Hận không thể phanh người ta thành tám miếng, anh cứ thử vắt chân lên cổ mình xem, anh nghĩ tôi là quần áo à, có thể tùy tiện gấp lại! Người ta là con người bằng xương bằng thịt, không phải là Transformers(*)!"
(*)Bộ phim khoa học viễn tưởng về robot biến hình, bộ phim rất hay và ấn tượng. Ai xem rồi tự biết nha.
Nam Cung Diệu nghe Mộ Hi nói, không nhịn được cườiha ha ha rộ lên.
"Chỗ đó lại sưng sao?" Nam Cung Diệu hỏi.
"Cái gì sưng lên?" Mộ Hi không hiểu hỏi.
"Phía dưới cửa
động sưng lên sao?" Nam Cung Diệu dùng ánh mắt nhìn nhìn phía dưới.
"Nam Cung Diệu, anh có thể nói lời văn minh một chút không, thật sự là không thể chịu nổi anh!" Mộ Hi xấu hổ mặt đỏ lên.
"Đinh linh linh..." Chuông điện thoại cắt đứt cuộc đấu võ mồm của hai người, Nam Cung Diệu không muốn nghe điện thoại, Mộ Hi đành phải đi tới, cầm điện thoại lên.
"Xin chào." Mộ Hi ưu nhã nói, Nam Cung Diệu ở một bên chăm chú nhìn, người này nói chuyện với anh dữ dằn như vậy, vì sao lại lễ phép như thế với người ngoài?
"Ừm, rõ rồi ." Mộ Hi cúp điện thoại xong, rất vui vẻ.
"Thì ra là gọi chúng ta đi ăn cơm, Diệu tổng thân mến, chúng ta đi thôi?" Hai tay Mộ Hi xoa xoa, mong đợi nhìn Nam Cung Diệu.
Nam Cung Diệu hơi nhíu mày, đáng chết! Nghĩ đến ăn cơm, còn vui hơn nhìn thấy anh!
"Ừm." Nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của Mộ Hi, Nam Cung Diệu không đành lòng cự tuyệt cô, lạnh lùng ừ một tiếng.
"À, nếu như Diệu tổng không đói bụng, có thể lát nữa hẵng đi, bọn tôi đi ăn trước, OK?" Mộ Hi cười hì hì nói, trong lòng nghĩ: Truyện được edit miễn phí tại diendanlaquydon.com Cùng cái người lạnh như băng này ăn cơm, hết sức ảnh hưởng đến hứng ăn! Nam Cung Diệu chứng kiến vẻ mặt Mộ Hi không ngừng biến ảo, biết rõ cô đang tính toán cái gì!
"Bọn tôi? Em ăn cơm với ai?" Nam Cung Diệu lạnh lùng hỏi.
"Chính là Lãnh Đông ý, người đâu mà đẹp trai, ăn cơm với anh ấy hẳn sẽ rất ngon miệng." Mộ Hi hưng phấn nói.
Mặt Nam Cung Diệu đen xì, đẹp trai, có đẹp trai bằng anh không!
"Đi ăn cơm." Nam Cung Diệu nói xong đi ra ngoài.
"Anh đói không?" Mộ Hi hoài nghi hỏi.
"Đói, không ăn cơm, em muốn để tôi ăn em?" Nam Cung Diệu quay phắt đầu lại, Mộ Hi đụng đầu vào ngực anh.
"Ai ui!" Mộ Hi bị đau xoa xoa đầu.
"Em đụng vào tôi, em kêu cái cái gì!" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.
"Ừ thì tôi đụng anh nhưng mà người anh cứng chết được?" Mộ Hi ủy khuất nói.
"Chỗ cứng nhất em còn không sợ, chút cứng này tính là gì!" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.
"Anh, quá lưu manh!" Mộ Hi thở phì phì chạy ra ngoài.
Vì là giờ ăn cơm nên có rất nhiều người cùng vào thang máy.
Lúc Mộ Hi đợi thang máy, Nam Cung Diệu đã tới nơi, Lãnh Đông và người phụ trách công ty quảng cáo cũng đến.
"Diệu tổng, lúc này rất nhiều người." Lãnh Đông nói.
"Ừm, đợi chút đi."
Thang máy mở ra, Mộ Hi và Nam Cung Diệu, bốn người đi vào, bên trong đã không ít người, còn có vài người ngoại quốc.
Trong thang máy mọi người nhìn thấy bốn người đi vào, cũng không khỏi nhìn về phía bọn họ, nhất là bị cô gái Trung Quốc kia hấp dẫn, không chỉ bộ dạng xinh xắn, hơn nữa vóc người còn rất tốt, Nam Cung Diệu cảm giác được ánh mắt những người kia ở trên người Mộ Hi quét tới quét lui, vì vậy, một tay anh kéo Mộ Hi vào trong ngực.
Lãnh Đông và người phụ trách công ty quảng cáo đồng thời cả kinh, Diệu tổng chưa bao giờ biết thương hương tiếc ngọc, hôm nay làm sao đây? Vậy mà lại làm hộ hoa sứ giả.
Bởi vì bọn họ ở phòng VIP, cho nên tương đối cao, thang máy đi xuống tầng tiếp theo, lại thêm một số người, người người chen lấn, Nam Cung Diệu dứt khoát ôm lấy Mộ Hi vào trong ngực, thân thể dính vào Mộ Hi, anh thà để mình phiền cô chứ nhất quyết không cho người khác tiện nghi!
"Cái này..." Mộ Hi có chút khó coi nói, bên cạnh nhiều người như vậy, anh làm cái gì vậy?
"Im." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, mặc dù nói lời rất lạnh lùng, nhưng cánh tay ôm Mộ Hi lại rất dịu dàng ấm áp.
Trong thang máy người rất nhiều, nhất là còn có Lãnh Đông và người kia, Mộ Hi đành phải ngoan ngoãn im miệng, có gắng hết sức biểu hiện bình tĩnh chút ít.
Ai ngờ, Mộ Hi cảm giác đằng sau có thứ chọc vào cô, lúc này trong lòng lại không cách nào bình tĩnh, giọng có chút khô, nhẹ nhàng ho khan một tý, tận lực biểu hiện điềm nhiên như không.
Không đúng, đằng sau chọc chọc càng lúc càng càn rỡ, còn vụng trộm ma sát cô.
Mộ Hi bất đắc dĩ, mỉm cười ngẩng đầu lên, nhìn Nam Cung Diệu, dùng ánh mắt cảnh cáo anh: bạn nhỏ của anh hết sức không thành thật, tốt nhất là anh quản nó ngay, không phải vậy...
Ai ngờ, Nam Cung Diệu cũng không thèm nhìn tới Mộ Hi, con mắt nhìn chằm chằm phía trước, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì, bình tĩnh- - lợi hại, đủ - - trầm ổn, Mộ Hi không nói gì được!
Mộ Hi bị Nam Cung Diệu ma sát vô cùng khó chịu, trong lòng ngứa ngáy! Này này, sao mình lại không bình tĩnh như vậy!
Cuối cùng thang máy cũng xuống đến nơi, phần lớn mọi người đi tới phòng ăn, lúc Mộ Hi đi tới phòng ăn, cảm giác cuối cùng trái tim cũng là của chính mình, cuối cùng cũng khôi phục nhịp đập bình thường.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, đám người Mộ Hi và Nam Cung Diệu đi vào phòng ăn.
Nam Cung Diệu đi tuốt ở đằng trước, Mộ Hi cùng Lãnh Đông đi theo phía sau, tay nhỏ của Mộ Hi lặng lẽ chọc Nam Cung Diệu một cái.
Nam Cung Diệu quay đầu lại nhìn lại thấy Mộ Hi không nói lời nào, mặt Mộ Hi đỏ bừng, cô cố gắng khiến cho bản thân tự nhiên, cô dịu dàng cười cởi bỏ nút áo khoác của Nam Cung Diệu.
"Cô bé, em đang làm gì vậy?" Nam Cung Diệu hoang mang, nhìn mặt Mộ Hi rất đỏ, biết rõ trong thang máy ma sát cô rất lợi hại, trong lòng đang suy nghĩ cô không đến mức muốn anh ở đây chứ?
"Cái kia... nhìn hay như vậy." Mộ Hi cởi toàn bộ nút áo của Nam Cung Diệu ra, bởi vì phía dưới anh có chút cao, hy vọng sẽ không ảnh hưởng hình tượng!
Mộ Hi giải thích, đương nhiên Nam Cung Diệu hiểu, thì ra cô gái này là lo lắng chỗ cao ấy của anh bị người ta phát hiện, có ý tứ.
Nam Cung Diệu không có bất kỳ vẻ mặt gì, tiếp tục đi lên phía trước.
Trong nhà ăn rất nhiều người đều nhìn bọn họ, Mộ Hi cảm giác bầu không khí rất khẩn trương, chẳng lẽ bọn họ đều phát hiện cái kia bên trong Nam Cung Diệu, ánh mắt mọi người khác thường làm cho Mộ Hi rất bất an.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Mộ Hi không khỏi hỏi một câu.
"Hử?" Mặc dù Nam Cung Diệu đi tuốt ở đằng trước, nhưng vẫn nghe thấy tiếng Mộ Hi.
"Vì sao tất cả mọi người nhìn chúng ta?" Mộ Hi cảm thấy loại cảm giác này là lạ, trước kia cũng từng tham gia tất cả các cuộc gặp mặt lớn nhỏ của hội vẽ tranh, cũng bị mọi người chú ý qua, nhưng là những người kia ánh mắt đều là thích, nhưng là, hôm nay ánh mắt của những người này như thế nào đều kỳ quái ! Có một loại cảm giác nói không ra lời.
"Không có gì, bọn họ rảnh rỗi !" Nam Cung Diệu nhìn chung quanh một chút, trên mặt không có bất kỳ biến hóa nào.
Mộ Hi hoang mang, rảnh rỗi? Chẳng lẽ ăn cơm không phải là việc? Vì sao tất cả mọi người lại rảnh rỗi?