Mộ Hi vươn hai tay ra, để cơ thể giữ vững thăng bằng, tránh để mình nổi lên, nếu như ở trong nước không dùng sức nhiều, sức nổi của nước sẽ đưa cô về phía mặt nước, cho nên Mộ Hi vừa để mình không thể lộ ra mặt nước, còn vừa muốn nín thở, Nam Cung Diệu lại khác, hai chân anh nắm chặt cát dưới biển, để mình vững vàng đứng ở trong nước.
Cuối cùng Mộ Hi bởi vì hai chân không nắm được cát, vì vậy, dứt khoát chơi trò lộn ngược, cô để cơ thể mình từ từ nổi lên, sau đó hai tay cô bơi xuống phía dưới, hai tay bới đến dưới biển, đôi tay cô gắt gao bắt được cát dưới biển, cố định mình.
Nam Cung Diệu bên cạnh quả thực là xem đến mắt choáng váng, vợ yêu thật có thể phô trương, người ta luyện nín thở đều đứng thẳng, cô thì ngược lại, lần đầu tiên Nam Cung Diệu thấy đầu hướng xuống, chân hướng lên, hai tay còn nắm cát dưới biển.
Bởi vì trong nước có sức nổi, hai chân Mộ Hi thẳng tắp nổi lơ lửng lên, hai chân tự nhiên tách ra, nhìn phía dưới, thịt hai bên đã chạy ra từ đồ bơi trong.
Tình huống như thế, một người đàn ông nhìn thế nào cũng sẽ pải chảy máu mũi, nhưng Nam Cung Diệu có định lực, mặc dù chỉ là phía dưới phồng dậy, những thứ khác ngược lại còn có thể kiên trì.
Thời gian từng giây từng giây trôi qua, một phút đã qua. . . . . .
Nam Cung Diệu phát hiện hai chân Mộ Hi mặc dù nổi lơ lửng, nhưng mà, vẫn luôn bị lực cản của nước kéo lơ lửng không ổn định, anh tốt bụng đến gần Mộ Hi, giơ hai tay lên, bắt được hai chân Mộ Hi, giúp cô cố định thân thể, ai ngờ cúi đầu liền nhìn đến chỗ hai chân Mộ Hi, rất rõ ràng, kết cấu này, hình dáng này, thịt này, kia gọi là gợi cảm!
Mộ Hi phát hiện không đúng, buông hai tay ra, đỡ hai chân Nam Cung Diệu bơi lên, con bà nó! Cô thề, cô không phải cố ý, ai bảo anh nắm chân người ta, làm hại người ta không thể đứng thẳng.
Ngay lúc Mộ Hi bò lên trên, Nam Cung Diệu cũng tự nhiên buông hai chân Mộ Hi ra, nhưng mà, Mộ Hi không buông anh ra, hai tay vẫn bò lên trên, không có ngẩng đầu nhìn phía trên, kết quả túm đến một cây gậy.
Nam Cung Diệu trừng mắt to hai tay bắt được bả vai Mộ Hikéo lên trên, bởi vì lúc này bọn họ đã lặn trong nước được 2 phút, Nam Cung Diệu rõ ràng thiếu dưỡng khí, anh chuẩn bị mang Mộ Hi bơi lên trên, nhưng Mộ Hi vì nhất quyết không thua, không chịu rời khỏi đý biển, vốn là Nam Cung Diệu còn có thể nán một hồi, nhưng bị một cái nắm vừa rồi của cô, đã không thể hít thở.
Đáng chết! Mộ Hi không chịu rời khỏi, Nam Cung Diệu bị buộc bất đắc dĩ, một hớp hôn lên môi Mộ Hi, hướng về phía cô tìm dưỡng khí, anh cố ý bày ra vẻ mặt khổ sở nhìn Mộ Hi, thật ra thì mục đích là sợ Mộ Hi cự tuyệt.
Quả nhiên, Mộ Hi thấy vẻ mặt anh khổ sở, trong lòng lo lắng, đôi tay dịu dàng bưng lấy Nam Cung Diệu mặt của bắt đầu cho hắn vô dưỡng khí, ai ngờ đồng nhất đụng chạm, giống như là bị mút ở, nụ hôn này rất có ma lực, Mộ Hi vốn là hai tay dâng Nam Cung Diệu mặt của, từ từ biến thành một cái tay vuốt hắn ngũ quan, một cái tay ôm Nam Cung Diệucái ót cảm xúc mạnh mẽ hôn . Hàn Băng Tâm dien?dan?le?quy?don
Vốn là chuyển giao dưỡng khí, về sau lại biến thành đòi hôn, lần này Nam Cung Diệu thật muốn thiếu dưỡng khí rồi, mặt bắt đầu biến dạng, hai tay dùng sức mang Mộ Hi bơi lên, từ đầu tới cuối môi Mộ Hi vẫn không rời khỏi môi Nam Cung Diệu, mãi đến khi một luồng gió biển lành lạnh thổi tỉnh Mộ Hi.
"A ——" Mộ Hi sợ đến kêu một tiếng, ý thức được mình vừa kích động, mặt lại đỏ.
Nam Cung Diệu bị cô hành hạ đến khó chịu, làm sao sẽ buông tha cho cô, một tay lôi cô vào lòng hung hăng cắn lên miệng người phụ nữ.
"Em thật là đẹp, mới rồi thiếu chút nữa bị em hút vào, sờ nó, đã rất cứng rồi." Nam Cung Diệu cầm tay Mộ Hi thẳng xuống dưới, cho đến khi bắt được.
"Nơi này không được, về nhà được không? Em sợ nước sẽ vào bên trong!" Cả khuôn mặt Mộ Hi đỏ bừng nói.
"Được rồi, chỉ vì sức khỏe của em, tha cho em một lần, nhớ em nợ anh một lần." Nam Cung Diệu buông Mộ Hi ra.
"Em đói bụng." Mộ Hi bĩu môi nói.
"Đi lên, anh cõng em bơi về." Nam Cung Diệu ý bảo Mộ Hi đi lên, Mộ Hi dĩ nhiên vui lòng, cười hì hì nằm trên tấm lững vững chắc, hai tay ôm cổ anh, tỏ ra rất ngoan ngoãn.
Cuối cùng bơi đến bờ, hai chân Mộ Hi mới chạm đất liền chạy đến lều nhỏ của mình, Nam Cung Diệu cắm lều của bọn họ ở chỗ vắng người, yên tĩnh như vậy.
Mộ Hi chân không chạy tới chạy lui trên bờ cát, giống như một con chim én nhỏ vừa bay ra khỏi tổ.
Ai ngờ chạy đến bên cạnh lều, cô không đi vào, mà đặt mông ngồi trên bờ cát, sau đó nằm ngã về sau, ngửa mặt phơi nắng, ít nhất Nam Cung Diệu cho là như vậy.
Chờ Nam Cung Diệu đi tới bên cạnh Mộ Hi mới phát hiện ra mình sai lầm rồi, cô gái nhỏ này, cũng không phải tắm nắng, mà là ngủ thiếp đi.
Bởi vì Nam Cung Diệu nghe được âm thanh ngủ say vù vù.
Nam Cung Diệu cầm điện thoại di động lên đi qua một bên, anh sợ đánh thức Mộ Hi.
"Tôi ở biển Hawaii, lập tức sắp xếp hai phòng, chuẩn bị một chút thức ăn, còn có trái cây." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.
"Được, được, tôi sẽ sắp xếp." Đối phương cúp điện thoại, nhìn số điện thoại di động, có phải mình nghe lầm hay không, bên bờ biển còn phải chuẩn bị phòng, sau khi xác nhận số điện thoại di động, đúng là Diệu tổng, vì vậy, vội vàng bắt đầu hành động, đây chính là nhân vật Diệu tổng sắp xếp, phải tự mình đi làm, không thể có bất kỳ sơ suất nào.
Vì vậy, quản lý khách sạn Hawaii này, bắt đầu chuẩn bị phòng đơn giản, ra lệnh thư ký đi mua thức ăn, nửa tiếng sau, quản lý khách sạn mang người tới, phía sau còn một chiếc xe tải hạng nặng.
Phía trước phía sau xuống hơn mười người, Nam Cung Diệu ra lệnh cho bọn họ cẩn thận, bởi vì có người đang ngủ, tất cả mọi người rất cẩn thận, đều sợ đánh thức cô gái ngủ trên bờ cát.
Có người mang trái cây, có người dựng phòng đơn giản lên, không tới 20 phút, hai căn phòng nhỏ ở trên bờ biển.
Trong một phòng là nhiều loại trái cây, còn có nhiều loại thức ăn, có đồ ăn Trung Quốc, đồ ăn phương Tây. . . . . .
Mộ Hi nằm trên bờ cát ngủ một giấc cũng không đàng hoàng, xoay người một cái, lại tiếp tục ngủ, Nam Cung Diệu vừa nhìn vợ yêu bị mặt trời chiếu đến, vì vậy dời dù che nắng hướng bên người cô, cứ như vậy, Nam Cung Diệu không biết đã dời dù mấy lần.
Thật là vất vả, vợ yêu ngủ lăn qua lăn lại, Nam Cung Diệu nhìn làn da trắng nõn của vợ yêu, sợ bị ánh nắng phá hư, vì vậy cầm dù che theo cô.
Sau đó, Mộ Hi ngủ say chợt ngửi thấy được một mùi thơm của thịt nướng, vừa mở mắt nhìn, hoàn toàn sợ ngây người, đây là đâu? Làm sao còn có phòng, chân trần của mình còn dẫm trên bờ cát mềm mịn, nhìn biển rộng, nhìn thịt nướng.
"Chao ôi!" Mộ Hi không tin đây là sự thật, vì vậy hung hăng nhéo mình một cái, đau quá, là thật.
"Ngủ đến ngốc rồi hả?" Nam Cung Diệu thấy Mộ Hi đứng ngây người ở đó, bộ dáng nhỏ nhắn thật đáng yêu, vậy mà cho là mình nằm mơ, còn nhéo mình một cái, quả thực là Nam Cung Diệu đang bận nướng thịt bị chọc cười ha ha.
"Đây là chuyện gì xảy ra? Rất nhiều thức ăn ngon." Mộ Hi thấy không chỉ có thịt nướng, còn có rất nhiều trái cây.
Thấy thịt vừa nướng chín bốc lên một miếng bỏ vào miệng, nóng đến nhe răng nhếch miệng.
"Chao ôi, chao ôi, ăn ngon, ăn ngon. . . . . ." Nam Cung Diệu vừa định bảo cô đi rửa tay, phát hiện không có người, thì ra là chạy đến trong phòng nhỏ.
"A —— tuyệt quá, tuyệt quá." Mộ Hi ở trong phòng kêu to, Nam Cung Diệu bất đắc dĩ lắc đầu.
"A a, mùi vị của cánh gà này thật không tệ, thơm quá." Nam Cung
Diệu cầm một xiên cánh gà bắt đầu ăn, vừa mới cắn một miếng, ai ngờ người phụ nữ vừa rồi kêu to ở trong phòng, từ từ chạy đến, một tay đoạt lấy cánh gà trong tay Nam Cung Diệu ăn từng ngụm từng ngụm.
"Thật là ăn ngon, ăn ngon." Mộ Hi ăn đến mặt toàn là dầu.
Nam Cung Diệu cầm khăn giấy lau cho cô.
"Diệu, anh có phép thuật ư? Làm sao nơi này có phòng nhỏ? Chẳng lẽ hôm nay chúng ta ở đây?" Mộ Hi vừa ăn vừa hỏi, trong lòng thật tò mò.
"Ừ." Nam Cung Diệu nhàn nhạt trả lời.
"Hả? Có ý gì? Anh thật sự có phép thuật ư, hay là chúng ta phải ở đây?" Mộ Hi hoang mang hỏi.
"Hôm nay chúng ta ở đây." Nam Cung Diệu vừa nói vừa lấy mấy con mực ra chuẩn bị nướng.
"Thật sự, vậy, buổi tối có dã thú không?" Mộ Hi bắt đầu hưng phấn vô cùng, ngay sau đó lại sợ, không khỏi tựa vào bả vai Nam Cung Diệu, đôi tay nhỏ dơ nắm bả vai Nam Cung Diệu, nhìn quanh bốn phía, thật ra thì, Mộ Hi ngủ mấy tiếng rồi, hiện tại trời đã dần dần tối, Mộ Hi lo lắng có động vật ăn thịt người xuất hiện.
Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi giống như đứa bé tựa như, bắt lấy hắn, nhưng bả vai dinh dính cảm giác để cho hắn nhíu mày. Hàn Băng Tâm <<dien=dan=le=quy=don>>
"Ăn thịt nướng xong, không biết rửa tay, anh không phải khăn giấy của em!" Nam Cung Diệu là người cực kỳ thích sạch sẽ, nhưng mà, đối với sự nhếch nhác của Mộ Hi vậy mà anh lại không sao cả.
Nếu là người khác, Nam Cung Diệu đã chặt móng chó của người ta xuống, nhưng Mộ Hi anh yêu còn không kịp, làm sao sẽ tổn thương cô!
"Có anh đây, em sợ cái gì?" Nam Cung Diệu vỗ bàn tay nhỏ bé của cô nói.
"Chính vì có anh mới đáng sợ, bởi vì anh còn dọa người hơn dã thú!" Mộ Hi không muốn thừa nhận mình lệ thuộc vào anh.
"Biết là tốt rồi, cho nên đừng trêu chọc anh, nếu không anh sẽ ăn em."
Hai người ăn uống no say, nằm trên ghế dựa ở bãi cát, nhìn biển rộng xa xa, cảm giác đó thật sự rất tốt.
Chỉ muốn như vậy, Mộ Hi và Nam Cung Diệu không có bất kì người nào quấy rầy thế giới của hai người, không có công việc, không có áp lực, không có thành phố huyên náo, chỉ có anh và cô.
Ngày hôm sau, hai người trở lại nội thành, đầu tiên là đi mua đồ, bởi vì trong nhà có hai đứa trẻ, không thể tay không trở về, đương nhiên phải mua chút quà tặng mang về.
Mấy ngày nay Lãnh Đông vẫn bí mật điều tra Nhạc Phàm và Mộ Hi quen biết nhau như thế nào, rốt cuộc có một chút manh mối, thì ra là quốc tịch Mỹ của Mộ Hi đều do Nhạc Phàm làm cho, hơn nữa những chuyện này làm vào hai năm trước, người phụ nữ này cho rằng đổi gương mặt, đổi cá tên thì không phải là bà xã của anh sao!
Chuyện rất đáng nghi, mặc dù không tìm được chứng cớ xác thực, nhưng mà, Nhạc Phàm làm chỉnh hình, mà Mộ Hi chợt biến thành bộ dáng này, chuyện nhất định có liên quan, chỉ là tại sao hai người bọn họ quen biết? Nam Cung Diệu hiểu rõ, hàng năm Nhạc Phàm ở nước Mĩ, rất ít trở về Trung Quốc, trừ phi có chuyện, nếu không anh ấy sẽ không trở về, như vậy tỷ lệ hai người quen biết càng thấp.
Làm người ta thất vọng chính là, Mộ Vũ Hàn không có ghi chép trước hai năm ia, giống như người này là tự nhiên ra đời? Hoàn toàn không có bất kỳ dấu vết có thể điều tra tiếp, xem ra ghi chép trước hai năm kia nên trở về nước điều tra, nước Mĩ bên này chỉ có ghi chép cuộc sống hai năm qua của Mộ Vũ Hàn.
Khiến Nam Cung Diệu hài lòng chính là, trong hai năm, Mộ Hi chưa từng có tiếp xúc một lần với Nhạc Phàm, hơn nữa bên cạnh cô cũng không có bất kỳ người đàn ông nào xuất hiện, dáng dấp vợ yêu lại không xấu xí, tại sao vẫn không có bạn trai?
Chỉ có một khả năng, chính là cô có người trong lòng, giờ phút này Nam Cung Diệu đã hiểu mình chính là người đàn ông trong lòng cô, nếu không tại sao cô vẫn không yêu đương?
Thông qua mấy ngày nay tiếp xúc độc độc với Mộ Hi, Nam Cung Diệu hoàn toàn hiểu tâm tư của Mộ Hi, mặc dù nói không biết tại sao cô không thừa nhận mình là Mộ Hi, nhưng mà, cô tuyệt đối là Mộ Hi, điểm này không sai được?
Tất cả mọi chuyện cũng xử lý xong rồi, Nam Cung Diệu và Mộ Hi chuẩn bị trở về nước.
Nam Cung Diệu chuẩn bị rất nhiều thức ăn cho Mộ Hi, bởi vì sợ cô đói bụng, thật ra thì, trên máy bay có phòng ăn, nhưng mà, Nam Cung Diệu cảm giác giống như quá ít, cho nên lại chuẩn bị quá mức một chút, thông qua quan sát mấy ngày này, Nam Cung Diệu ghi tạc tất cả thức ăn Mộ Hi thích vào trong đầu, trước khi rời khỏi nước Mĩ, anh mua những loại thức ăn yêu thích của Mộ Hi cho cô.
Khiến Nam Cung Diệu vui mừng chính là, vợ yêu ăn thế nào cũng không mập, nhớ ban đầu vợ yêu làm thư ký cho anh, một người thường thường ăn cơm của hai người, không ngờ đã nhiều năm như vậy, lượng cơm của cô vẫn kinh người như thế.
Nếu người khác ăn kiểu như vậy, liền sớm biến thành béo phì rồi, kỳ lạ là cô, không ăn không phát triển, hơn nữa chỗ nên gầy liền gầy, chỗ nên liền mập.
Sân bay quốc tế Trung Quốc.
Dòng người tới đón chen lấn trên sân bay nước chảy không lọt, không trung vẫn không ngừng vang lên giọng nói ngọt ngào của phát thanh viên, báo cho hành khách chuyến bay lúc mấy giờ vân, vân...
Ở cửa ra vào của sân bay, hai đứa trẻ đẹp như điêu khắc thu hút được sự chú ý của rất nhiều người, cậu bé mặc dù nhìn tuổi không lớn, nhưng chiều cao rõ ràng cao hơn bạn cùng lứa một cái đầu, ngũ quan anh tuấn, lộ ra vẻ mặt đẹp trai, lạnh lùng, đôi môi đóng chặc, một đôi mắt ưng nhìn chăm chú vào phía trước, mặc dù vẫn là trẻ con, nhưng mà, cho người ta cảm giác không thể xem thường!
Cô bé cao đến eo cậu bé, giống nhau chính là vô cùng thanh tú, dáng dấp ngũ quan tinh xảo xinh xắn, khác nhau chính là, một cặp mắt thật to vừa đen vừa sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào làm cho người ta nhìn liền muốn nhéo, thật đáng yêu.
Nhìn kỹ một chút dung mạo hai đứa bé rất giống nhau, bọn họ mặc áo màu trắng giống nhau, quần jean giống nhau, mũ lưỡi trai giống nhau, giày thể thao giống nhau.
Vẻ mặt hai đứa bé đều là khốc khốc, đứng cùng một chỗ, lập tức dẫn tới ánh mắt của mọi người.
Chỉ là những ánh mắt này, hai đứa bé cũng làm như không thấy, đây chính là Nam Nam và Lâm Lâm.
Nam Nam vốn là để cha và mẹ bồi dưỡng tình cảm thật tốt, cho nên vẫn không quấy rầy bọn họ, ai ngờ hai cha mẹ nhẫn tâm, từ sau lần trước gọi một cú điện thoại, liền không cho Lâm Lâm và cậu gọi điện thoại tới, nhất là cha có cô dâu quên con, trước kia mặc kệ đi đâu? Đều là mỗi ngày một cuộc điện thoại, mặc kệ bận rộn bao nhiêu cũng sẽ gọi, vậy mà lần này đã đi nhiều ngày như vậy một cuộc điện thoại cũng không chủ động gọi, Nam Nam rất tức giận, vì vậy, len lén liên lạc với chú Lãnh Đông, mới biết hôm nay hai cha mẹ nhẫn tâm trở về nước, cậu mới mang theo em gái xuất hiện ở sân bay.