Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

1: Mộ Hi không phải là em gái anh (1)


trước sau

“Bởi vì trong lòng em không có tôi!” Âu Dương Hàn phiền muộn nói.

“Tôi hiểu, cám ơn món quà của anh.” Bỗng nhiên Mộ Hi đứng dậy, vội vàng chạy ra phía ngoài, Âu Dương Hàn không hiểu vì sao bỗng nhiên Mộ Hi lại như vậy, nhưng mà, anh không có can đảm đuổi theo, bởi vì trong lòng cô gái này không có anh, bỗng nhiên Âu Dương Hàn cảm thấy thật lạc lõng! Giây phút này anh không muốn thứ gì nữa, chỉ cần rượu, vì vậy, anh uống từng ly lại từng ly.

Mộ Hi đi ra ngoài, trực tiếp ném hộp quà vào thùng rác, vì sao cô lại cầm món quà của anh ta đi ra? Bởi vì cô còn phải chậm rãi điều tra, cô còn chưa có đủ chứng cứ chứng minh anh ta giết Lãnh Tuyết.

Cô không nghĩ được người đàn ông này lại thú nhận chuyện năm đó.

Mộ Hi đi rồi, Âu Dương Hàn uống từng ly rượu lại từng ly, sau khi say có cảm giác Mộ Hi đang ở bên cạnh anh, nhìn anh cười, trong đầu anh toàn là hình bóng của cô, anh lảo đảo rời khỏi quán bar, vươn tay lái xe rời đi, xe đưa anh đến căn phòng nhỏ của anh và em trai, vì giờ phút này anh không cần phụ nữ, anh chỉ muốn một mình yên tĩnh ở đó, xuống xe, dưới chân anh lảo đảo liền ngã xuống cạnh bậc thang, máu tươi chảy ròng ròng ở trên mặt, anh ta ấn xuống chuông cửa.

Âu Dương Hàn tới chỗ pháp sư cầu hai lá bùa bình an, một cái đeo ở trên cổ, cầm một cái nữa ở trong tay, nghĩ đến lát nữa anh trai đến, sẽ đeo cho anh ấy, nghe được tiếng chuông cửa, biết là anh trai trở về, cậu vội vàng đi mở cửa.

“Aaa... Quỷ aaa...!” Bởi vì vừa rồi Âu Dương Hàn ngã đập đầu xuống cầu thang, bây giờ ở trên mặt loang lổ đầy máu, Âu Dương Hàn vừa mở cửa, nhìn thấy mặt anh trai toàn là máu, sợ đến mức hét to, năm đó Lãnh Tuyết cũng là mặt mũi đầy máu, đúng là cô gái kia đến bào thù!

“Cô ta cười với anh, cô ta đang nhìn anh, em nhìn thấy sao? Cô ta đang đứng sau lưng em.” Âu Dương Hàn cười ha ha nói, một ngón tay còn chỉ về phía sau Âu Dương Hàn, khiến Âu Dương Hàn sợ đến mức vội vàng lấy lá phù bình anh khua loạn trong không khí, cùng lúc đó, cậu ta vội vàng đeo lên cho anh trai một lá.

“Cô ta ở đâu? Cô ta ở chỗ nào? Quỷ nữ, cút đi, cút đi...” Âu Dương Hàn sợ đến mức toàn thân run rẩy, mà anh trai cậu ta thì đã ngã nằm trên ghế sô pha ngáy o... o..., cho dù trời có sập xuống thì cũng không có việc gì.

Mộ Hi ngồi xe quay lại nhà trọ, đã không còn sớm nữa, Lanh Đông sang thăm cô, thấy cô không ở nhà, trong lòng liền lo lắng, đứng ở trước cửa nhà trọ đợi cô trở về, Mộ Hi xuống khỏi xe, một trận gió lạnh thổi qua, toàn thân run lên, cúi đầu không nhúc nhích, Lãnh Đông nhìn thấy Mộ Hi trở về, nhanh chóng đi về phía cô.

“Tuyết Nhi, vào nhà đi, làm sao lại đứng yên ở đó vậy?”

Đầu Mộ Hi ngẩng mạnh lên, gió thổi tung mái tóc, hét lớn.

“Anh, giết anh ta, giết anh ta...” Lãnh Đông bị dọa sợ, em gái lại phát bệnh, sắc mặt trắng bệch, không còn chút máu, giọng nói cũng thay đổi, không giống em gái nữa, thật ra thì đây mới chính xác là giọng nói của Lãnh Tuyết.

“Tuyết Nhi, Tuyết Nhi, em làm sao vậy?”

Lãnh Đông lắc mạnh Mộ Hi, muốn thức tỉnh cô, nhưng mà Mộ Hi lại vung tay một cái, Lãnh Đông đã bị ném ra.

Lãnh Đông bị Mộ Hi ném xuống bên cạnh đường, khóe miệng chảy ra máu.

“Không nghĩ Tuyết Nhi lại có võ thuật mạnh như vậy, xem ra em đã toàn tâm học tập võ thuật với ông nội.” Lãnh Đông bị em gái đánh bay, không tức giận chút nào, ngược lại rất vui mừng, bởi vì em gái giỏi võ, đây là niềm kiêu ngạo của cậu, nhưng vì sao em ấy có sức lực lớn như vậy?

“Tuyết Nhi, Tuyết Nhi, anh là anh trai của em, anh là anh Đông, Tuyết Nhi, Tuyết Nhi...” Trong lúc Lãnh Đông đang lo lắng, Nam Cung Diệu đến, anh sốt suột chạy đến, không ngờ.

“Cút ngay, giết anh ta, giết anh ta...” Mộ Hi mở to đôi mắt, nhìn về phía trước, Nam Cung Diệu có một dự cảm không lành, anh không mê tín, không tin có quỷ, nhưng mà Mộ Hi không thích hợp, chắc chắn là gặp quỷ, Nam Cung Diệu chậm rãi đứng dậy, đi đến sau lưng Mộ Hi, muốn đánh cô ngất xỉu, không ngờ, lúc Nam Cung Diệu muốn đến gần Mộ Hi.

“Cút ngay, nếu không tôi sẽ giết anh...”

“Mộ Hi, là anh, anh là Diệu, em nhìn anh đi!” Nam Cung Diệu quên Lãnh Đông đang ở bên cạnh, kêu lên tên Mộ Hi.

“Đàn ông thối tha, kêu tôi là Tuyết Nhi, tôi là Lãnh Tuyết, tôi muốn báo thù, giết anh ta, giết anh ta...” Lãnh Đông cảm thấy Diệu tổng thật đáng thương, bị một người con gái làm cho mệt mỏi quá mức, lại gọi em gái mình là Mộ Hi, xem ra Diệu Tổng nên nghỉ ngơi một lát, nếu không anh ta sẽ xảy ra chuyện, nhớ quá nên phát điên!

Đúng lúc này, bỗng nhiên Lãnh Ưng xuất hiện, đánh mạnh lên ót Mộ Hi, ngay lập tức cô bị té xỉu, nhân dịp này Nam Cung Diệu ôm lấy Mộ Hi.

“Ôm cô ấy lên, đi theo tôi.” Lãnh Ưng nói.

Nam Cung Diệu ôm Mộ Hi đi vào trong nhà theo Lãnh Ưng, chỉ là đi nhà Lãnh Đông, hình dáng bây giờ của Mộ Hi không thể về nhà cô ấy được, lỡ dọa sợ đứa bé thì làm sao?

“Lãnh Đông, giao Hàn Vũ cho tôi, cậu yêu tâm, còn đứa bé giao cho cậu, Lâm Lâm đang ở nhà một mình, tôi có chút lo lắng!” Bỗng nhiên Nam Cung Diệu quay đầu lại nói với Lãnh Đông, bởi vì anh biết có chuyện sắp xảy ra, nhưng mà anh không muốn làm cho Lãnh Đông đau khổ, vì vừa rồi có thể là em gái của Lãnh Đông quấy phá, nếu thật là vậy, Lãnh Đông sẽ đau khổ hơn, Nam Cung Diệu cố ý đuổi Lãnh Đông rời đi.

Đối với Nam Cung Diệu, Lãnh Đông rất ngoan ngoãn nghe theo, vì Nam Cung Diệu là thần tượng của cậu ta, Lãnh Đông luôn đi theo anh, nên rất khâm phục Nam Cung Diệu, vì vậy cậu ta rất nghe lời anh.

“Tôi quay về trông Lâm Lâm, cậu yên tâm.” Lãnh Đông xoay người rời đi, vì cậu biết rõ nơi này có ông nội, ông nội là một nhân vật truyền kì, có ông ấy ở đây, mọi việc không cần phải lo lắng nữa.

Nam Cung Diệu ôm Mộ Hi đi vào nơi ở của Lãnh Đông.

“Mau đặt cô ấy lên giường.” Lãnh Ưng vội vàng nói, Nam Cung Diệu nghe theo.

Chỉ thấy Lãnh Ưng bưng một chén nước gì đó, uống một ngụm, sau đó phun về phía Mộ Hi.

Sau đó đứng yên như chờ đợi cái gì, sau một lúc, Lãnh Ưng vạch mí mắt Mộ Hi lên xem.

“Cô ấy không có việc gì nữa, nghỉ ngơi một lúc là được.” Lãnh Ưng nói xong liền đi về phía phòng khách, Nam Cung Diệu cũng đi ra ngoài.

“Xin ông Lãnh nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì?” Nam Cung Diệu lễ phép hỏi Lãnh Ưng.

“Không có gì, cậu đưa cô ấy trở về đi!” Lãnh Ưng không muốn nói, đây là bí mật của ông và Mộ Hi, ông không muốn nói cho bất kì ai về chuyện của cháu gái mình, kể cả Lãnh Đông là cháu trai của ông .

“Ông không nói, vậy thì để tôi nói cho, người nằm ở bên trong là Mộ Hi - vợ của tôi, không phải cháu gái Lãnh Tuyết của ông, vừa rồi chắc là Lãnh Tuyết đến đây, cô ấy chết rồi đúng không? Hơn nữa tôi đoán cô ấy chết rất oan! Nên mới như vậy, nhưng mà, tôi không hiểu vì sao cô ấy lại chọn Mộ Hi?” Nam Cung Diệu nói từ từ, hoàn toàn phớt lờ sắc mặt biến hóa của Lãnh Ưng.

“Không hổ danh là tà ma, rất giỏi, nhưng cậu tin có quỷ thần sao?” Lãnh Ưng hỏi.

“Tôi không muốn tin, nhưng mà, nhưng việc này phải giải thích như thế nào? Có một số việc, khoa học đều khó giải thích được, vậy nên tôi sẽ đưa những việc này trở thành một loại văn
hóa để nghiên cứu.” Nam Cung Diệu nói.

“Không hổ là đế vương của giới buôn bán.” Lãnh Ưng nói.

“Ông Lãnh, tôi chỉ quan tâm, vì sao Lãnh Tuyết lại chọn Mộ Hi?” Nam Cung Diệu khó hiểu, như vậy mới có thể giúp Mộ Hi thoát khỏi cơn ác mộng, cũng vì cô ấy luôn gặp ác mộng, Nam Cung Diệu cũng từng nghi ngờ có chuyện gì đó xảy ra, nhưng Mộ Hi không chịu nói gì!

“Được, tôi cho cậu biết, cháu gái của tôi là Lãnh Tuyết, con bé không muốn làm hại bất kì ai, con bé chỉ muốn báo thù cho mình, năm đó nó bị người ta tàn nhẫn giết chết, con bé chết oan, mặc dù không muốn hại người lung tung, nhưng con bé vẫn muốn báo thù cho mình.”

Lãnh Ưng đau khổ nói, hai năm trước ông biết chuyện cháu gái bị người khác giết hại, không lâu sau đó ông nằm mơ thấy Lãnh Tuyết đến tìm, từ lúc đó, ông liền bắt đầu nghiên cứu những kiến thức về chuyện này, giống như Nam Cung Diệu nói, đưa chuyện này trở thành một loại văn hóa.

“Vì sao cô ấy tìm Mộ Hi? Mộ Hi không biết chuyện gì, không hiểu cái gì, hơn nữa lại luôn mơ hồ, vì sao không tìm người tài giỏi giúp cô ấy báo thù?” Nam Cung Diệu hoang mang nói.

“Bởi vì Mộ Hi là người Tứ Thần, cô ấy là Thần Năm, Thần Nguyệt, là người được sinh vào giờ Thìn, là người có số mệnh thấp, như vậy thì Lãnh Tuyết sẽ dễ tìm thấy cô ấy, nếu như là người bình thường, con bé tìm bọn họ, những người đó sẽ bị bệnh nặng, nghiêm trọng hơn là có thể sẽ chết, nhưng Mộ Hi lại khác, cô ấy không bị gì, vậy nên lúc trước Tuyết Nhi mới chọn Mộ Hi, tôi đoán là năm đó Mộ Hi biết được câu chuyện đau thương này, nên sau đó cô ấy mới đi phẫu thuật khuôn mặt giống như đúc với Tuyết Nhi, trước đó, tôi rất giận, nhưng phải đến gần đây tôi mới hiểu được, Mộ Hi là đứa bé tốt, đây cũng là mong muốn của Tuyết Nhi, con bé sẽ không làm hại Mộ Hi, ai giết nó, cô ấy sẽ giết người kia, con bé muốn Mộ Hi báo thù cho nó! Vì vậy con bé muốn tôi dạy võ cho Mộ Hi.”

Lãnh Ưng nói ra tất cả mọi chuyện.

Mặc dù Nam Cung Diệu đã nghĩ đến kết quả này, nhưng sau khi nghe xong cậu vẫn bị dọa nổi hết da gà.

“Đông Tử vẫn chưa biết chuyện này, cầu cậu, giữ bí mật này, nhà họ Lãnh chỉ có một đứa nhỏ này nữa! Tôi không muốn nó gặp chuyện gì!” Lãnh Ưng đau khổ nói.

“Ông yên tâm, Lãnh Đông là anh em tốt của tôi, tôi sẽ không nói.” Nam Cung Diệu đồng ý.

“Tốt lắm, gia tộc nguyền rủa của cậu có lẽ sẽ giúp được Mộ Hi, đứa bé cứ chờ xem, bây giờ chúng ta đều bất lực, nhưng hãy tin tôi, Tuyết Nhi sẽ không làm hại Mộ Hi, tôi đảm bảo chuyện này, con bé chỉ căm hận người đàn ông kia.” Lãnh Ưng nói.

“Ông, làm sao ông biết nhà tôi là gia tộc nguyền rủa?” Nam Cung Diệu tò mò hỏi.

“Sau này tôi sẽ nói cho cậu biết, tôi mệt rồi, hai người về đi.”

“Vậy chúng tôi đi về trước.” Nam Cung Diệu ôm Mộ Hi rời đi, Lãnh Ưng rất đau lòng, ông không thể để cho cháu gái mình chết một cách vô ích được, nhưng mà, ai là hung thủ đứng phía sau?

Sau khi Nam Cung Diệu ôm Mộ Hi trở về, đặt cô xuống giường, rất lo lắng cho cô.

“Cô ấy như thế nào rồi?” Lãnh Đông đi đến hỏi.

“Không có việc gì, chỉ là gần đây có áp lực quá lớn, nên bị kích thích!” Nam Cung Diệu không nói thể nói không có chuyện gì, như vậy sẽ khiến cho Lãnh Đông nghi ngờ.

“Cô ấy nhất định sẽ tốt, tôi về trước đây!” Trong mắt Lãnh Đông giống như có nước mắt, có lẽ tâm trạng không tốt.

Rời khỏi nới ở của Mộ Hi, Lãnh Đông chạy đi giống như phát điên...

“Aaa... Vì cái gì?” Lãnh Đông đau đớn hét lên, hai đầu gối quỳ trên mặt đất, hai tay dùng sức đánh lên đất.

Lúc này, ông trời cũng bị Lãnh Đông làm ảnh hưởng, bầu trời chậm rãi bắt đầu mưa phùn, Lãnh Đông gào thét khóc lớn, ai nói đàn ông không có nước mắt, chỉ là nước mắt không dễ rơi thôi! Đường đường là đàn ông thân cao bảy thước, lúc này trên mặt đã tràn đầy nước mắt.

“Mẹ... Thật xin lỗi, là con không bảo vệ tốt cho Tuyết Nhi...” Lãnh Đông quỳ trên mặt đất khóc lớn, mưa phùn cũng ngày càng lớn thêm, nhưng Lãnh Đông vẫn như không thấy, trong đầu anh ta bây giờ toàn là cuộc nói chuyện của ông nội và Nam Cung Diệu, khó trách ngày đầu tiên nhìn thấy ông nội, Mộ Hi lại hét lên về phía anh: Anh, giết anh ta, giết anh ta...

“Tuyết Nhi? Tuyết Nhi? Tuyết Nhi? Em ra đây, em ra đây, nói cho anh biết cuối cùng là ai? Nhất định anh sẽ giết gã đó, lột gia gã, cắt gân anh ta, anh sẽ chặt đầu gã đó để tế em.” Nhưng mà, dù Lãnh Đông có gào thét như thế nào, xung quanh vẫn không có bất kì ai trả lời.

Mộ Hi tỉnh lại, giống như vừa ngủ một giấc dậy, duỗi người.

“Thật là đói, em muốn ăn cơm.” Mộ Hi làm nũng nhìn Nam Cung Diệu.

“Anh đi nấu cho em, em chờ một chút.” Nam Cung Diệu vẫn nhìn Mộ Hi, đến nỗi quên nấu ăn cho cô, vì vậy khi Mộ Hi kêu đói, anh cuống cuồng chạy đi nấu cơm.

Một giờ sau, Mộ Hi đã ăn uống no, thỏa mãn lau miệng.

“Cảm giác ăn no thật là tốt.” Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi không nháy mắt, khó trách mấy năm nay tính tình cô thất thường, hóa ra là vậy.

“Này! Người ngốc kia, đừng tưởng rằng làm cho em một bữa tối, thì em sẽ cảm động mà khóc như mưa nhé, anh ở chỗ này ăn chùa ở không, phải làm việc, em cũng không ngược đãi anh mà, anh không cần phải nhìn em như vậy.” Mộ Hi nhìn Nam Cung Diệu nói.

“Đồ ngốc, anh thích nấu cho em ăn mà.” Nam Cung Diệu nói.

“Bà nội ơi, chịu không được, nhìn em đã nổi hết cả da gà.” Mộ Hi vươn cánh tay cho Nam Cung Diệu xem, anh liền cầm lấy tay cô rồi thâm tình mà hôn lên.

“Nhớ rõ, anh là của em, anh luôn ở bên cạnh em.” Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi ôn nhu nói.

“Làm gì vậy? Người ta muốn khóc, không muốn như vậy nữa được không?” Lỗ mũi Mộ Hi ê ẩm.

“Không cho phép em không quan tâm đến sự tồn tại của anh.” Giọng điệu Nam Cung Diệu như mệnh lệnh nói.

“Người đàn ông bá đạo, không thèm để ý đến anh nữa, em muốn đi ngủ, ngày mai vẫn là anh mang con đi, cám ơn.” Mộ Hi cười nói, sau đó đi vào phòng ngủ.

“Này! Vợ yêu lại đi đâu?” Nam Cung Diệu cao giọng hô lên.

“Em muốn bái sư học võ, công phu Trung Quốc, có một ngày em sẽ đánh thắng anh, người đàn ông kia, ngoan ngoãn chờ em đến thuần phục đi.” Mộ Hi quệt miệng nói, dáng điệu rất đáng yêu, như người vợ bé đang làm nũng.

“Anh chờ em đến khiêu chiến, nhớ rõ hạ chiến thư nhé, nếu không anh sẽ không hầu hạ đâu.” Nam Cung Diệu cười nói.

“Không biết đâu..., coi chừng em sẽ đánh lén anh, bản thân em là một cô gái, không phải là đàn ông, nên không cần có lễ nghi quân tử, ha ha...” Mộ Hi ngồi trên giường cười ha ha, Nam Cung Diệu cũng cười, cô vợ nhỏ đã quay lại, không biết chuyện hôm nay có xảy ra nữa không, nghĩ lại mà lo!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện