Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

2: Mộ Hi phát huy (2)


trước sau

Nhạc Phàm mở cửa xe, đem Nam Nam ôm vào trong ngực, để cho Âu Dương Hàn một chỗ trống bước vào.

“Mong anh sẽ quý trọng cô gái trước mắt.” Nhạc Phàm lo lắng nói, anh cảm thấy Âu Dương Hàn không phải là người đơn giản, sâu trong mắt vẫn lộ ra hắc ám, khiến anh suy nghĩ không ra, Tĩnh Sơ là người như thế nào thì anh ta hiểu rõ, cho nên anh ta mới nhắc người đàn ông này đối xử với Tĩnh Sơ tốt một chút.

“Đương nhiên, cô ấy là vị hôn thê của tôi.”

Lúc Âu Dương Hàn tìm đến những nơi mà em trai hay đi, cũng không có, anh liền chuẩn bị tìm ở nước ngoài, cho nên anh ta trở về nhà tìm hộ chiếu của Vân Tĩnh Sơ, sau đó đến đây đón Tĩnh Sơ, bọn họ cùng đi, bởi vì Mộ Hi và Tĩnh Sơ thân như chị em, đến lúc đó, không phải làm tìm người Nam Cung Diệu yêu nhất, mà là tìm tên thích chuốc lấy phiền toái, tựa như hai năm trước, em trai anh hại chết cô bé kia, lúc đó Âu Dương Hàn rất tức giận, thế nhưng người cũng đã chết, có thể sẽ bắt em trai anh vào tù, cho nên anh mới tạo ra một tai nạn xe cộ ngoài ý muốn, giúp em trai che giấu tội của mình.

“Chúng ta đang đi đâu?” Tĩnh Sơ tò mò hỏi.

“Đi Nepal, bởi vì em trai anh bắt Mộ Hi, nên bọn họ cũng sẽ đi Nepal.” Âu Dương Hàn nói.

“Em trai anh? Anh có em trai, tại sao vẫn không có nghe anh nói qua?” Tĩnh Sơ hỏi.

“Nó là em trai sinh đôi của anh, bình thường rất hay gây chuyện, cho nên nó sẽ không có ngu ngốc ngồi ở nhà, luôn luôn thích đi chơi, cho nên có rất ít người biết anh có em trai!” Âu Dương Hàn nói.

“Khó trách lại giống nhau như vậy.” Tĩnh Sơ nhớ đến người đàn ông trong đoạn ghi, cùng vì hôn phu giống nhau như đúc.

“Còn có, anh muốn xin lỗi em, thật ra tên của anh không phải Hàn Dương, mà là Âu Dương Hàn, lão đại của khu Bắc, là anh, anh lo lắng em không chấp nhận được, cho nên không có nói cho em biết, xin lỗi!” Âu Dương Hàn chân thành nói tất cả với Tĩnh Sơ, thật ra, anh ta đã sớm muốn nói thân phận của mình cho cô biết, cũng bởi vì lo lắng cho cô, lo lắng nỗ lực của anh ta sẽ uổng phí! Cho nên vẫn không nói.

Không nghĩ tới Tĩnh Sơ không những không tức giận, mà còn rất hưng phấn, thật ra, Vân Tĩnh Sơ cũng có chuyện giấu anh, cô chính là người mà mọi người đều sợ hacker của Miễn Dịch Ca, đương nhiên, cô không thể cảm động vì Âu Dương Hàn đã nói sự thật, cô cũng không thể nói ra thân phận kia của mình, bởi vì có một việc có thể nói, có một số việc đánh chết cô cũng không nói.

Trên máy bay, Mộ Hi cảm thấy đầu rất đau, mắt không mở ra được, giống như là bị kẹo dính lại, đưa tay sờ sờ xung quanh, còn có thể cử động, xem ra là do mình uống say, mí mắt thật nặng, khiến cô dứt khoát thiếp đi!

Nửa giờ sau, Mộ Hi cố gắng mở mắt, nhìn xung quanh một chút, tất cả đều là ghế ngồi, đây là đâu?

“Tỉnh rồi sai?” Giọng nói bình tĩnh vang lên, khiến Mộ Hi không khỏi rùng mình, mơ mơ màng màng nhìn về phía người vừa nói, là cô ta, Khang Hân, người phụ nữ này đúng là chưa từ bỏ ý định, xem ra mình là bị cô ta bắt cóc, bởi vì lúc này Mộ Hi biết cô đang ở trên máy bay.

“Cô đúng là u mê không chịu tỉnh ngộ!” Mộ Hi lạnh lùng nói, từ từ đứng lên, đem váy của mình xốc lên, nhìn cái váy này là thấy mệt, vì vậy, Mộ Hi nắm chặt làn váy, đem tầng váy dưới cùng xé đi, bởi vì vào tình huống này, cái váy dài này sẽ rất phiền toái.

“Cô muốn chạy, đang ở trên máy bay, trừ phi cô muốn chết!” Khang Hân đưa lưng về phía Mộ Hi nói, ngồi ở một chỗ, không có nhúc nhích, kỳ lạ là, phía trước còn có năm người đàn ông cũng ngồi yên không nhúc nhích, Mộ Hi rất tò mò, bởi vì trong đó có một bóng lưng nhìn rất quen, giống như là? Giống như tên khốn Âu Dương Hàn, lẽ nào bọn họ thông đồng với nhau? Trước đây, lúc Mộ Hi bị Âu Dương Hàn bắt cóc, đã thấy Âu Dương Hàn cùng Khang Hân ở chung, hai người thật sự là muốn chết!

“Âu Dương Hàn, anh là tên khốn, anh mới vừa cùng Tĩnh Sơ đính hôn, vì sao lại làm như vậy?” Mộ Hi rống to nói, thế nhưng, Âu Dương Hàn vẫn không có nhúc nhích, thật ra, người này chính Âu Dương Hàn*, là em trai của Dương Hàn, anh ta giống như là không có nghe Mộ Hi nói cái gì, một phản ứng cũng không có, Mộ Hi cảm thấy kỳ lạ, nhìn Khang Hân bên cạnh, cô
không khỏi lùi lại phía sau vài bước, bởi vì cô phát hiện móng tay của Khang Hân dài hơn bình thường, hơn nữa màu móng cũng không đúng, nó rất đen, da thịt ở bên ngoài càng dọa người, màu trắng đó không có bình thường.

“Sợ sao, yên tâm, bây giờ tôi sẽ không để cho cô chết, tôi phải từ từ hành hạ cô, bởi vì cô rất thích hợp với kiểu chết này, ha ha…” Mộ Hi bị dọa đến té ngã xuống đất, bởi vì tiếng nói vừa rồi là tiếng nói xen lẫn của hai người, chẳng lẽ là nữ vu đã nguyền rủa nhà Nam Cung nhập vào Khang Hân?

Khi Mộ Hi nghĩ đến đó là nữ vu kia, trong lòng có chút can đảm, bởi vì chính nữ vu này đã hại ông xã từ nhỏ đã không có mẹ yêu thương, cho nên Mộ Hi từ từ đứng lên, đi tới bên người của Khang Hân.

nữ vu đồng đã chết, bà đừng tưởng có chút pháp thuật là có thể làm xằng làm bậy, đáng hận là, bà đã chết nhiều năm như vậy, âm hồn vẫn không chịu tiêu tan, có phải là muốn chết thêm lần nữa?”

Mộ Hi đứng ở bên cạnh Khang Hân, hai tay chống nạnh, trừng mắt nhìn người ở trước mặt, rống to vào Khang Hân quỷ không giống quỷ. Mộ Hi không có thấy rõ biểu cảm của Khang Hân, nhưng mà cô không sợ, bà ta đã chết nhiều năm, thi thể cũng đã hóa thành phân, có gì phải sợ, hôm nay cô sẽ thay nhà Nam Cung chửi bà ta, nếu như không phải bà ta nguyền rủa nhà Nam Cung, làm sao ông xã lại không dám yêu cô, sợ mình hại cô, cô làm sao có thể hiểu làm ông xã rồi bỏ đi? Dù sao tất cả chuyện này đều là do bà đồng.

“Các ngươi quả nhiên là một đôi, nói chuyện cũng giống nhau như vậy, lẽ nào ngươi không sợ ta? Bọn họ đều rất sợ ta!” Giọng nói lạnh lùng âm trầm vang lên, Mộ Hi không khỏi rùng mình.

“Đi tìm ni cô, hỏi xem có sợ bà không? Bà chỉ là một nữ vu không có thân thể, có cái gì đáng sợ, bà chỉ biết hại người, còn có thể làm gì? Bà nói xem, ngoại trừ hại người, bà có thể làm gì?” Mộ Hi càng nói càng kích động, nhiệt huyết bắt đầu sôi trào, tóc gáy cả người đều dựng lên.

Khang Hân không nói gì, đứng bật lên, Mộ Hi thấy cô ta ngơ ngác nhìn cô, mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, môi lại hồng nhuận.

Mộ Hi trong nháy mắt cảm thấy nhiệt độ xung quang đang liên tục giảm xuống, cô biết gió lạnh đang vây quanh cô, nhưng cô không thể sợ, nếu đã lên máy bay thì chỉ có mình có thể bảo vệ mình, tiếng cười quỷ dị của Khang Hân vang lên, khi nghe, Mộ Hi cảm thấy toàn bộ da gà đều nổi.

“Câm, bà cười cái gì? Khó nghe chết đi được!” Mộ Hi kêu to, cô không thể hiểu là vì sao lại bị đưa đến đây, trong lòng đã rất phiền rồi, lại còn đụng phải nữ vu này, lúc này, Mộ Hi mặc kệ là quỷ hay là người, bởi vì cô nghĩ đến ông xã, nghĩ đến hai bảo bối, nhưng mà, bây giờ cô ở trên máy bay, không biết mình sẽ đi đâu? Tất cả đều là do nữ vu sắp đặt, Mộ Hi hiểu rất rõ, bà ta là lo lắng cô sẽ phá giải lời nguyền của nhà Nam Cung, cho nên mới bắt cóc cô.

“Người rất nhanh sẽ đến thế giới ở dưới, lúc đó, cô và ta đều giống như nhau thôi.” Khang Hân nói.

“Tôi khinh, nếu như tôi chết cũng sẽ không giống bà, bà là một tiểu nhân thích đố kị, không, là ma quỷ, tôi làm sao có thể giống bà? Tôi chưa bao giờ hại người, tôi tin tưởng Diêm Vương sẽ lấy lại công đạo cho tôi.”

Mộ Hi ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào Khang Hân, bởi vì hôm nay cô mặc lễ phục, cho nên mới đem phật châu của đại sư tháo xuống, đeo vào cổ sẽ ảnh hưởng đến vẻ đẹp, nhưng khi nhớ đến cô đã hứa với con trai là sẽ không tháo xuống, cho nên Mộ Hi đem phật châu đeo vào chân, bởi vì cô mặc váy dài sẽ đem phật châu che lại, sẽ không bị người khác nhìn thấy, không có ảnh hưởng đến vẻ đẹp, lúc cô xé tầng váy dưới cùng, cô liền đem phật châu đeo lên cổ.

Bởi vì Mộ Hi đeo chuỗi phật châu này nên bà đồng không dám đến gần, chuỗi phật châu này cũng không phải chuỗi phật châu bình thường, đã được khai mở, hơn nữa còn là vật đã ở cạnh cao tăng đắc đạo, bên trong có chính khí rất lớn, vẫn thường nói chính có thể áp tà, cho nên nữ vu không dám đến gần.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện