Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

2: Chuyển nguy thành an (2)


trước sau

“Anh vẫn đi tìm em, em đã đi đâu?” Trên đầu Nam Cung Diệu đội mũ, hơi cúi đầu, đi về phía Khang Hân.

“Anh, anh là…” Khang Hân chỉ bàn tay đang run rẩy vào Nam Cung Diệu.

“Anh vẫn luôn chờ em, vì sao em lại không tới? Anh bị ép phải cưới người khác! Người anh yêu là em.” Nam Cung Diệu tiếp tục đi tới gần Khang Hân.

“Anh nói thật?” Khang Hân đau khổ nói.

“Anh sao lại lừa em, em là người phụ nữ anh yêu nhất.” Nam Cung Diệu đã đứng ở trước mặt Khang Hân, nhẹ nhàng giơ tay lên, ôm bà ta vào lòng, Lãnh Đông từ phía sau đi ra, cầm dao nhỏ cắt đứt sợi dây trói Mộ Hi, sau đó đem Mộ Hi đến một nơi an toàn.

“Nhưng mà anh đã cưới người khác!” Khang Hân nói.

“Bà phải chết!” Nam Cung Diệu hung hăng đeo phật châu vào cổ của Khang Hân, trong nháy mắt, Khang Hân thống khổ kêu lên!

“Các ngươi đều đáng chết, các ngươi đều đáng chết…” Ác linh rống to lên.

Mộ Hi chạy tới, cởi một chiếc giày ra, đạp một cái thật mạnh vào Khang Hân, chỉ thấy trên người Khang Hân bốc lên khói đen.

“Nữ vu đáng chết, chết đi…” Mộ Hi gầm nhẹ, tức giận nhìn Khang Hân như bị phản ứng hóa học nằm trên đất.

Lúc này, năm người Âu Dương Hàn đều ngã ra đất, vẫn không nhúc nhích.

“Em, em trai…” Dương Hàn cố gắng gọi em trai mình, nhưng vẫn không có phản ứng.

“Khó trách lại giống nhau như vậy, thì ra là anh em sinh đôi.” Mộ Hi liền hiểu ra.

“Bà xã, em không sao?” Nam Cung Diệu kéo Mộ Hi vào lòng.

“Diệu tổng, người phụ nữ này làm sao?” Lãnh Đông chỉ về phía Khang Hân hỏi.

“Mang đi.” Nam Cung Diệu nói.

Lãnh Đông vác Khang Hân lên vai, đi về phía ngoài rừng.

Âu Dương Hàn cũng khiêng em trai về xe, Tĩnh Sơ vẫn luôn chờ ở trong xe.

“Anh ta làm sao vậy?” Tĩnh Sơ chỉ Âu Dương Hàn nói.

“Ngất xỉu.” Âu Dương Hàn trả lời đơn giản.

“Mộ Hi, là Mộ Hi đúng không?” Vân Tĩnh Sơ vội vàng chạy xuống xe, ôm cổ Mộ Hi.

“Tĩnh Sơ? Sao cậu lại tới đây?” Mộ Hi tò mò hỏi.

“Xú nha đầu, lo lắng cho cậu đó! Cậu thế nào? Không sao chứ?” Vân Tĩnh Sơ hỏi.

“Mình không sao.” Mộ Hi nói.

“Tất cả mọi người đều lo lắng cho em!”

“Ông xã, có thể cho bọn họ lên máy bay cùng nhau trở về được không?” Mộ Hi hỏi Nam Cung Diệu, bởi vì cô thấy Tĩnh Sơ đi xe taxi.

“Dĩ nhiên có thể.” Nam Cung Diệu nói.

“Ông xã, chúng ta đi cùng Mộ Hi? Vác em trai của anh theo.” Vân Tĩnh Sơ nói to về phía của Dương Hàn.

“Được!” Dương Hàn rất lo cho em trai, ngồi máy bay vẫn nhanh hơn, có thể mau chóng mang em trai đi bác sĩ, thật ra, Âu Dương Hàn ngất đi thì bác sĩ có thể theo dõi!

Sau khi về nước, Lãnh Đông mang Khang Hân về biệt thự của mình, bởi vì cô ta vẫn chưa tỉnh, Lãnh Đông muốn để cho đại sư xem.

Nam Cung Diệu và Mộ Hi quay về nhà, bởi vì Mộ Hi rất mệt, cũng rất chật vật, chỉ mặc áo của Nam Cung Diệu bước vào cửa.

“Mẹ, mẹ đi đâu? Lâm Lâm rất nhớ mẹ…” Lâm Lâm chạy tới ôm lấy Mộ Hi.

“Bảo bối, mẹ phải đi tắm, trên người mẹ rất bẩn.” Thật ra ở trên máy bay Mộ Hi đã tắm sơ qua, bởi vì cả người của cô toàn là mùi xăng, quần áo cũng bị Nam Cung Diệu vứt đi, bây giờ chỉ mặc áo của anh, rất lớn còn rất dài, giống như là váy.

Nam Cung Diệu ôm con gái vào lòng, còn Mộ Hi thì đi từ từ lên lầu tắm.

Dương Hàn đem em trai đi bệnh viện, làm người ta bất ngờ là, em trai anh ta đã chết, hơn nữa đã chết một ngày trước. Dương Hàn không tin, bởi vì mấy giờ trước anh ta vẫn thấy em trai mình đứng vững, mặc dù là không nói gì, thế nhưng vẫn đứng, anh ta không tin là người chết có thể đứng!

Dương Hàn đem em trai mình qua vài bệnh viện khác, kết quả vẫn như vậy, anh ta không thể chấp nhận, tại sao em trai của anh ta lại chết?

Vân Tĩnh Sơ gọi điện cho Mộ Hi, nói cho cô biết chuyện của Âu Dương Hàn.

“Rất khó tin, thì ra anh ta đã chết rồi, khó trách bộ dạng lúc đó dọa người như vậy!” Mộ Hi hít một hơi khí lạnh, khi suy nghĩ đến cô và người chết đã ở cùng một chỗ, hơn nữa còn là người chết biết cử động, cô cảm thấy rất sợ!

“Hi, tuy anh ta bắt người là sai, nhưng, anh ta đã chết, nói như thế nào anh ta cũng là em chồng của mình! Bây giờ Hàn rất buồn.” Vân Tĩnh Sơ yêu Dương Hàn, bởi vì sau khi biết em trai mình chết, anh ta cũng không nói gì, xem ra sẽ mất một thời gian để anh ta chấp nhận chuyện này!

“Tĩnh Sơ, hy vọng anh ta đối xử tốt với cậu, em trai là em trai, anh ta là anh ta, mình không trách anh ta.” Mộ Hi nghe được Tĩnh Sơ rất buồn, trong lòng vốn rất hận Dương Hàn, lúc này một chút cũng không hận, xem ra chuyện này là do em trai anh ta làm, chẳng trách lúc đó anh không chột dạ.

“Cậu yên tâm, anh ấy đối xử rất tốt với mình, nếu không thì làm sao lại đính hôn.” Vân Tĩnh Sơ nói.

“Hôm nào đó mình sẽ tới thăm cậu, cúp đây, bái bai.” Mợ Hi nói.

Mộ Hi cúp điện thoại, bỗng nhiên có người từ phía sau nắm lấy tay cô, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của ông xã, Mộ Hi lập tức mỉm cười ngọt ngào.

“Bà xã, anh rất yêu em, rất lo lắng cho em, bởi vì em luôn gặp chuyện không may! Về sau anh có thể buộc em ở lưng quần mang đi không?” Nam Cung Diệu nói nhỏ bên tai Mộ Hi, vì anh sợ bọn nhỏ nghe
được, trong lòng Nam Cung Diệu rất lo lắng cho vợ yêu, rất sợ cô lại gặp chuyện.

“Ông xã, em không sao, về sau em sẽ cẩn thận hơn, anh xem, bây giờ không phải là em không có chuyện gì sao.” Mộ Hi mỉm cười rực rỡ nói.

Nam Cung Diệu gật đầu, vẫn nắm chặt tay cô, không chịu buông, tuy đang ở trong nhà, anh không muốn buông tay, bởi vì anh sợ chỉ cần sơ xuất nhỏ của anh thì vợ yêu sẽ xảy ra chuyện, lúc này vợ yêu trân bảo quý hiếm của anh, yêu đến mức không thể buông tay.

“Nhưng, anh vẫn không yên tâm, bởi vì chuyện không may luôn luôn tìm đến em. Không được, em đến công ty làm thư kí, chúng ta có thể cùng đi làm, cùng tan làm, như vậy thì anh và em sẽ không rời xa nhau, cứ quyết định như vậy đi, anh phải mang theo bên người.” Nam Cung Diệu kiên định nói, anh nhất định phải bảo vệ vợ yêu an toàn.

“Phì, làm thư kí của anh, cả ngày sẽ bị anh chọc ghẹo!” Mộ Hi cười nói, thật ra trong lòng cô rất cảm động, người đàn ông này, tốt như vậy, làm sao cô có thể không yêu được!

“Chỉ là chọc ghẹo mà sợ cái gì, chỉ cần em an toàn, hơn nữa, ông xã anh cũng rất tốt, em liền chịu ủy khuất một chút, còn có, trước khi chúng ta kí giấy kết hôn thì không có thực hiện, lúc đó em còn nói sẽ làm thư kí riêng của anh, nhưng bởi vì em rời đi, cho nên bây giờ phải bồi thường cho anh, anh cũng không cần bồi thường bằng tiền, cứ làm việc cho anh là được, đương nhiên, em thích vẽ, anh có thể vì em mà chuẩn bị một chút dụng cụ vẽ ở trong phòng anh.” Nam Cung Diệu nghiêm túc nói.

“Cái gì? Còn muốn chung phòng làm việc? Anh không sợ mọi người nói anh sắc, đi làm cũng mang theo bà xã.” Mộ Hi nói.

“Anh sắc của bà xã nên không mất mặt, hơn nữa, nếu không làm chung một phòng làm việc thì làm sao gọi là thư kí riêng.” Nam Cung Diệu nghiêm túc nói, thật ra, anh định dời phòng làm việc của Mộ Hi đến phòng của anh, anh sẽ không để cô làm việc gì, thư kí lúc đầu thì anh vẫn giữ nguyên, anh làm sao có thể để vợ yêu mệt mỏi được chứ!

“Ông xã, em thật là may mắn, có thể gả cho anh, em rất hạnh phúc.” Mộ Hi cảm động đến mắt cũng ngấn lệ.

Nhìn vợ yêu đáng yêu lại mê người như vậy, Nam Cung Diệu đang nghĩ sẽ cùng vợ yêu hòa làm một ở trên giường, thế nhưng có một bóng dáng nhỏ xuất hiện ở cửa, tiểu đệ của Nam Cung Diệu lập tức cúi đầu, ngượng ngùng không dám gặp ai!

“Cha, hôm nay bọn con mượn mẹ cả đêm.” Nam Nam lạnh lùng nói.

“Con trai, có thể có thể!” Nam Cung Diệu bất đắc dĩ nói, con trai luôn đi cướp vợ yêu với mình, anh không nói gì!

“Mẹ, đi thôi, mẹ của bọn con.” Nam Nam đi bên trái, Lâm Lâm đi bên phải, mỗi người một bên kéo Mộ Hi ra khỏi phòng.

“Này? Con trai, vì sao các con luôn mượn mẹ, không thể mượn cha được sao?” Nam Cung Diệu làm bộ đáng thương nói, nhìn bảo bối của mình đang rời khỏi phòng, anh thật sự là không muốn, nhưng mà vì sao bọn nhỏ không mượn anh?

“Ừ, như vậy đi, hôm nay chúng ta sẽ ngủ ở giường lớn của cha có được không?” Nam Nam nhìn Lâm Lâm hỏi.

“OK.” Lâm Lâm ném giày đi, đi từ từ lên giường, bắt đầu nhảy nhảy trên giường, sau đó Nam Nam cũng trèo lên giường, Mộ Hi vui vẻ đi tới, ngồi vào mép giường mỉm cười, đương nhiên là Nam Cung Diệu rất vui vẻ, cuối cùng cũng có thể chơi với bọn họ!

Nam Nam và cha nằm ở ngoài, Mộ Hi và Lâm Lâm nằm ở trong, ngủ đến lúc nửa đêm, Nam Nam cảm thấy có vật gì đó đặt trên mặt bé, mơ mơ màng màng mở mắt, một cái chân nhỏ đặt trên mặt bé, bé không còn cách nào khác liền bỏ chân của em gái xuống.

Lát sau Nam Cung Diệu mở mắt, một tay của Mộ Hi đặt trên mặt anh, kỳ lạ hơn là chân của vợ yêu cũng gác ở trên người anh, Nam Cung Diệu lo lắng bọn nhỏ sẽ thấy động tác không giống ai của vợ yêu, vì vậy, kẹp chặt chân của Mộ Hi, không để cho cô gác lại, ai biết, hai tay Mộ Hi ôm Nam Cung Diệu, đầu rúc vào trong ngực của anh ngủ, đúng lúc này, Nam Nam mở mắt, Nam Cung Diệu xấu hổ cười.

“Con trai, mẹ con rất khó ngủ, con cứ ngủ đi!” Nam Nam không còn cách nào khác đành nghiêng đầu qua chỗ khác, chuẩn bị ngủ tiếp.

“Cha có thể ôm mẹ ngủ, có điều không được phép làm gì khác!” Nam Nam đưa lưng về phía Nam Cung Diệu nói.

“Con trai yên tâm, không làm gì cả!” Nam Cung Diệu chảy mồ hôi! Có điều con trai đã nói, có thể ôm, vậy thì ôm!

Nam Cung Diệu được con trai cho phép, vì vậy, to gan ôm vợ yêu ở trong ngực mình, nhắm mắt lại ngủ, ai biết sáng sớm Nam Cung Diệu còn chưa mở mắt, đã có cảm giác một bàn tay nhỏ bé không an phận nhéo mũi anh.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện