“Ông xã, anh ở đây hai ngày trước đi, còn ba ngày nữa là đến sinh nhậ của Nam Nam, chúng ta sẽ đi ra khỏi thành phố chơi, về quê một chuyến, rời khỏi thành phố phồn hoa này, còn có ba ba, chúng ta cùn đi nghỉ phép.” Mộ Hi an ủi Nam Cung Diệu nói.
“Vốn dĩ anh đã có sắ xếp riêng cho sinh nhật của con trai , nhưng giờ sợ là chỉ có thể ra khỏi thành phố chơi một chuyến thôi!” Nam Cung Diệu muốn mở tiệc cho con trai ở khách sạn, xem ra kế hoạch này phải ngâm nước nóng.
“Anh không hiểu con trai sao, con chúng ta thích nhất là đi khắp mọi nơi.” Mộ Hi cười nói.
“Được, nghe lời nào, nếu em rảnh sẽ đến đây nhìn anh.” Mộ Hi sờ đầu Nam Cung Diệu, chuẩn bị rời đi.
“Trên đường nhớ cẩn thận.”
“Ừ!” Mộ Hi rời khỏi.
Đứa con của cô sinh ra quá thông minh. Không ngờ rằng, vừa rạng sáng ngày mai Nam Nam đã chạy đến phòng Mộ Hi, lạnh lùng nhìn cô.
“Mẹ, mẹ có chuyện lừa gạt con có phải không? Đêm qua mẹ đi suốt đêm đến Mỹ, có phải là cha đã gặp chuyện không may?” Nam Nam đóng kĩ cửa phòng rồi hỏi, vì cậu sợ em gái hoặc ông nội sẽ nghe được.
“Con trai, con đừng gấp, để mẹ kể cho con nghe.” Mộ Hi kéo Nam Nam đến bên giường.
“Tối qua mẹ đi suốt đêm đến nước mỹ, là vì cha con gặp chuyện không may, nhưng bây giờ đã không có chuyện gì nữa rồi, mẹ giấu cha ở căn nhà trước kia chúng ta từng ở, nhớ kĩ, không được nói với bất kì ai.” Mộ Hi cầm tay Nam Nam nói.
“Cha có khỏe không?” Nam Nam nghe mẹ nói đưa cha mình đi trốn liên biết có người muốn giết cha, đôi mắt cậu cũng trở nên thâm trầm.
“Con trai, đừng lo lắng, tạm thời cha chưa về được là do chưa điều tra ra phản đồ ở trong công ty.” Mộ Hi giải thích nói.
“Nhưng mà, mẹ ơi, cha không có chuyện gì, nhưng mà, nhưng mà mẹ lại có chuyện!” Nam Nam lo lắng nói.
“Chuyện gì?” Mộ Hi hỏi.
“Mẹ, Khang Hân bị người ta giết chết ở Mỹ, lúc chết thì bên người cô ta còn có một chiếc xắc tay của mẹ, mẹ, mẹ nói thật đi, mẹ đã gặp cô ta chưa?”
Nam Nam không tin Khang Hân bị mẹ cậu giết, nhưng mà, bây giờ trên dưới đều đồn đãi, tác giả manga nổi tiếng Mộ Vũ Hàn giết chết Khang Hân ở nước Mỹ, có lẽ là vì tình mà giết người.
“Mẹ chưa từng gặp lại cô ta, vì sao cô ta lại có xắc tay của mẹ? Hỏng rồi, chẳng lẽ là?” Mộ Hi dùng sức vỗ đùi mình.
“Mẹ, sao vậy ạ?” Nam Nam lo lắng hỏi.
“Âm mưu, con trai, chắc chắn đây là âm mưu của người đàn bà kia, nhưng không ngờ, cô ta lại có cơ hội bắt mẹ vào đó. Nam Nam, cha con chính là đi nước Mỹ, sau đó bị người ta hãm hại, mẹ cũng chưa từng gặp qua Khang Hân, cái xắc tay kia là bị rơi lúc mẹ cứu cha ở trong tù giam, vậy sao lại đến tay của Khang Hân được, điều này nói lên Khang Hân và những người kia là cùng một bọn, về phần cô ta chết như thế nào, mẹ cũng không biết.” Mộ Hi nhớ lại nói.
“Mẹ, bọn họ muốn diệt trừ cha, sau đó giết Khang Hận giá họa cho mẹ, mẹ đi nhanh đi, bọn họ sẽ nhanh chóng đến bắt mẹ đi, chắc chắn Nam Nam sẽ giúp mẹ rửa sạch tội danh, tin tưởng con.”
Nam Nam bắt đầu giúp mẹ thu giọn đồ đạc, không thể để những người kia đưa mẹ đi được, một khi mẹ vào tay bọn họ là hết!
“Không, con trai, mẹ không thể đi, mẹ rời đi chính là chạy án, đến lúc đó, sẽ rất khó nói rõ ràng, nói sau, sao mẹ có thể để con đi mạo hiểm được chứ, con trai, con vẫn còn nhỏ, bây giờ Nam Nam và ông ngoại đi đến nhà bà ngoại ở, để mẹ nghĩ cách.”
Mộ Hi khổ sở sờ mặt con trai.
“Không, mẹ đã không muốn đi, vậy thì chúng ta cùng nhau đối mặt, nhưng mà, nếu mẹ ra ngoài trốn trước, Nam Nam sẽ nói với cảnh sát là mẹ đi Mỹ chưa về, vì Nam Nam đang cần thời gian, chỉ cần mẹ trốn hai ngày là được, mẹ, Nam Nam cầu xin mẹ, tin con đi.”
Nam Nam đúng là đang cần thời gian, cậu phải lén vào cục cảnh sát Mỹ để điều tra tài liệu, chắc chắn sẽ có manh mối, vì mẹ không gặp Khang Hân, sao có thể giết cô ta được?
“Như vậy đi, con trai, mẹ cũng đang có chuyện muốn làm, không thể để bọn họ bắt đi được.” Mộ Hi chợt nhớ đến ông xã, nếu như cô bị bắt, ông xã sẽ rất nóng lòng, nên cô phải bắt kẻ phản đồ kia trước, kẻ ăn cây táo, rào cây sung.
“Được, mẹ cầm chiếc điện thoại này đi tìm cha, mẹ nhấn phím số 1 có thể quay phim được, phím 2 là đèn pin phòng thân, nhưng chỉ là một chiếc đèn mini thôi, mẹ yên tâm, đáng bại một người đàn ông cũng được, ấn phím số 3 có thể phóng ra một chiếc súng ngắn, trong đó có 4 viên đạn, mẹ nhớ kĩ, nếu không phải tình huống khẩn cấp thì không được dùng. Mẹ về trước đi, sau này con sẽ giải thích cho mẹ.” Nam Nam đưa điện thoại di dộng cho mẹ, sau đó kéo cô đến cửa sau.
Mộ Hi bị lời nói của con trai dọa, đây là con cô sao? Làm sao lại giống nhưng đóng phim thế này? Nhìn chiếc điện thoại trong
tay, rất bình thường, sao có thể là một khẩu súng được?
Bây giờ Mộ Hi không có thời gian hỏi Nam Nam chiếc điện thoại này từ đâu mà có? Chỉ có thể vội vàng rời khỏi đó.
Hai ngày sau, Mộ Hi thông qua phòng hát Cửu Châu để hỏi thăm, gần đây có một người đàn ông tên Vương Khải trong tổ chức Độc Dược hình như phát tài, tối nào cũng đến đại sảnh Cửu Châu chơi đùa, vì ở chỗ này không phải người thường đều đi vào được, phí vào cửa rất cao, Mộ Hi đang nghi ngờ người này, vì vậy, một buổi tốt, cô mượn lí do diễn xuất, đi đến sờ mó người này một chút, quả nhiên rất đáng nghi, người đàn ông Vương Khải kia nói, chỉ cần Chim Bồ Câu Trắng nể mặt, muốn bao nhiêu tiền thì gã ta cũng có đầy đủ.
Nhìn cách dùng tiền của gã ta, chắn là gã vừa phát tài gần đây, hơn nữa còn có một số tiền lớn.
Trong hai ngày này, ban ngày Nam Cung Diệu đều ở trong nhà nghỉ ngơi, buổi tối có đi ra ngoài một chút, điều tra phản đồ sau lưng là ai, mục tiêu cuối cùng của anh cũng là người đàn ông tên Vương Khải này, vì có người nói những hành động gần đây của gã rất mờ ám, hơn nữa ngày anh gặp chuyện không may, người đàn ông này cũng xin nghỉ hai ngày.
Không chỉ Nam Cung Diệu và Mộ Hi nghi ngờ người đàn ông này, ngay cả Nam Nam cũng điều tra tất cả hàng động của gã Vương Khải này, vì Nam Nam phát hiện gã từng hiên hệ với Khang Hân, cũng từng gặp cô ta vài lần, Nam Nam điều tra từng chi tiết của gã Vương Khải, hóa ra, cha gã ta chính là người trong tổ chức của cha cậu.
Vì vậy, Nam Nam tra tài khoản ngân hàng của Vương Khải, phát hiện mấy ngày trước có số doanh thu lớn, hơn nữa số tiền kia được gửi vào trên danh nghĩa của Khang Hân.
Vì vậy mà Nam Nam có thể kết luận, Khang Hân mua được thủ hạ của cha cậu, sau đó, đưa những bí mật của Độc Dược lộ cho bên Mỹ, vì vậy công ty của cha cậu ở bên đó mới bị điều tra, có thể lừa cha cậu đến nước Mỹ, sau khi đến đó, chắc chắn cha sẽ nghĩ biện pháp giải quyết khó khăn, lúc này, bọn họ sẽ áp dụng kế hoạch ám sát.
Khang Hân tuyệt đối không ngờ, chính mình tự đào hầm chôn mình, căn cứ tình huống Mộ Hi nói cho Nam Nam, cậu phân tích, lúc mẹ cứu cha, làm rớt xắc tay ở tù giam, Khang Hân bị giết, xắc tay lại ở trong tay cô ta, nói rõ là lúc Khang Hân chết thì ở gần chỗ cha, sau khi cha cậu chạy trốn, bọn họ giết chết Khang Hân, giá họa cho mẹ, Nam Nam tìm thấy trong cục điều tra nước Mỹ, là báo cáo khám nghiệm tử thi của Khang Hân, trước khi chết cô ta bị đàn ông làm nhục, hơn nữa không chỉ có một người, vậy là rõ, vì mẹ cậu cứu cha cậu mà Khang Hân trách cứ đối phương, cuối cùng lại dẫn họa đến thân.
Nam Nam làm một bản báo cáo chi tiết về những tài liệu bí mật này, dùng thân phận bí mật gửi cho cảnh sát nước Mỹ, cậu gửi thẳng tin tức đến cho cục trưởng, tin rằng không lâu nữa sự thật sẽ phơi bày.
Nam Nam cầm điện thoại bấm số mẹ cậu.
“Mẹ, bây giờ mẹ có thể về, con tin cảnh sát sẽ làm rõ cho mẹ, còn có kẻ phản bội cha nữa, sẽ có người xử lí gã, cha cũng có thể về nhà.” Nam Nam nghiêm túc nói.
Hóa ra Nam Nam gửi một bức mật thư cho kẻ ám sát cha cậu, nói có thể bán đứng ông chủ mình, tương lai cũng có thể bán đứng bọn họ, vì dang người đó chỉ quan tâm đến lợi ít là nhất.
“Con trai, mẹ và cha lập tức về nhà, không có người giết người thì làm sao mẹ phải sợ?”
“Được, con đi làm đồ ăn cho cha và mẹ.” Nam Nam vui vẻ chạy xuống lầu.
Ngay ở chỗ Nam Cung Diệu, lúc Mộ Hi và người nhà đang ăn cơm cùng nhau, cảnh sát đến đây, nói muốn bắt Mộ Vũ Hàn, vì cô là kẻ tình nghi giết người.
Nam Cung Diệu vỗ nhẹ tay Mộ Hi, ý bảo cô tiếp tục ăn cơm, vì mấy ngày này Nam Cung Diệu cũng đã biết vợ yêu của anh bị tình nghi là thủ phạm giết người, nên anh đã bí mật điều tra, sau đó bí mật gửi kết quả điều tra này cho cảnh sát nước Mỹ, vì vậy việc bây giờ là chờ đợi mà thôi, Nam Nam cũng có phản ứng giống hệt Nam Cung Diệu, rất bình tĩnh, thản nhiên, chăm chú ăn cơm, không có phản ứng khi bị quấy rầy chút nào, Mộ Hi vốn lo lắng người nhà vì cô mà đau khổ, nhưng cô nhận ra mình lo thừa rồi, trên bàn cơm chỉ có mình Lâm Lâm là sốt ruột thôi.
“Người xấu, người xấu, không được bắt mẹ của Lâm Lâm, các người đi đi, đi nhanh đi, rời khỏi nhà của Lâm Lâm, nếu không Lâm Lâm sẽ kêu cảnh sát...” Lâm Lâm vừa nói vừa đầy những người kia ra ngoài.
“Em gái, chúng tôi là cảnh sát!” Một người đàn ông trong đó nói.
“Trứng thối, mẹ của Lâm Lâm là người tốt, cảnh sát các chú là người xấu, anh, kêu bọn họ đi đi, làm cho họ đi đi...” Lâm Lâm hét to, bắt đầu cầu cứu với anh trai.