Quản lý Lưu nhẹ nhàng khom lưng, xoay người rời khỏi phòng làm việc, hóa ra là hiểu lầm, không phải thư ký chọc tổng giám đốc, phải đi tra một người đàn ông, hẳn là công việc, không có vấn đề gì với thư ký.
Nhưng mà vì cái gì mà thư ký Mộ lại được tổng giám đốc ôm trở về? Chẳng lẽ tổng giám đốc vừa ý cô gái bình thường này, không thể nào! Khi nào thì ánh mắt tổng giám đốc kém như vậy, mỗi một người phụ nữ của tổng giám đốc đều là đại mỹ nữ, minh tinh, người mẫu, còn có một số nữ cường nhân, khi nào thì tổng giám đốc vừa ý cái cô thư ký này? Quản lý Lưu nghĩ không ra, vì vậy lắc lắc đầu đi thăm dò lai lịch Hàng Thiên Vũ.
Nam Cung Diệu đi đến phòng nghỉ, ngồi cạnh bên giường, nhìn cô gái trên giường, trong lòng có một chút đau nhức.
Nhiều năm như vậy, anh có rất nhiều phụ nữ, đến bản thân cũng không nhớ rõ có bao nhiêu, phụ nữ tình một đêm không nói đến, đến phụ nữ cố định, cũng rất nhiều, kỳ thật cô nói rất đúng, anh nhiều phụ nữ như quần áo!
Kỳ thật, những người phụ nữ kia đối với anh mà nói không có ý nghĩa đặc biệt, một số đều là cấp dưới bởi vì nịnh nọt anh, chủ động đưa mỹ nữ cho anh, đương nhiên là anh thu lại toàn bộ. Những người phụ nữ này chỉ là công cụ để anh phát tiết, giờ phút này Nam Cung Diệu ghen tị với người đàn ông kia, người đàn ông kia có được trái tim Mộ Hi.
Vì vậy, anh muốn phá hủy tất cả, sớm muộn gì sẽ có một ngày anh phải lấy được người phụ nữ này, kể cả trái tim cô quật cường, thì trái tim của cô cũng chỉ có thể nhảy lên vì anh.
Còn bi kịch mười năm trước, khiến cho Nam Cung Diệu chơi đùa phụ nữ đều ra điều kiện chính là không được yêu anh, nếu không cút đi.
Mấy năm này công ty được anh dẫn dắt tiến lên, trên cơ bản đạt đến đỉnh điểm, anh rất có tiền, nhiều đến mình cũng không đếm hết. Sản nghiệp liên quan đến anh rất nhiều, quy mô cũng rất lớn, cho nên thường xuyên có công ty đưa mỹ nữ cho anh, đương nhiên là ai đến anh cũng không cự tuyệt.
Scandal của anh lại nhiều vô số kể, trải rộng thương giới. Mặc dù sự nghiệp từng bước thăng tiến, nhưng tình cảm của anh thủy chung đều trống không.
Trong mười năm này, anh không có yêu ai, càng không có một người phụ nữ nào đi vào trong lòng anh, mặc
dù rất nhiều phụ nữ đều nói thích anh, nhưng anh không có cảm giác. Anh chỉ vui đùa một chút, chứ không đề cập đến tình cảm.
Nam Cung Diệu nhìn người trên giường, giờ phút này anh muốn cô yêu mình, cũng như những người phụ nữ kia một dạng muốn ở bên cạnh anh, nhưng mà trong lòng cô đã có người khác, chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân cô liên tục chống lại anh? Vốn là ánh mắt nhu tình bắt đầu trở nên vặn vẹo.
Đứng dậy đi đến tủ cất rượu bên cạnh, lấy ra một chai rượu đỏ, lại lấy ra một cái ly đế cao, rót ly rượu đỏ cho mình, thân thể dựa vào cửa sổ phía trước, một tay vây quanh trước ngực, một tay cầm ly rượu, bên trong mắt ưng lộ ra một tia tà mị.
Ngón tay anh thon dài ưu nhã cầm ly đến cao, chỉ nhẹ nhàng lắc lắc, ly thủy tinh mang chất lỏng màu đỏ lay động, bắt đầu không ngừng dao động.
Lúc này Nam Cung Diệu như một dã thú bị thương, nghĩ phải lấy được thức ăn thuộc về mình, cũng giống một kẻ địch nguy hiểm, đôi mắt bén nhọn không mang theo một tia tình cảm, giống như bản thân đang nhìn phương hướng con mồi, chờ đợi thời cơ, cho con mồi một kích trí mạng.
Mộ Hi tỉnh lại, ngồi dậy, dùng bàn tay nhỏ bé xoa xoa hai mắt của mình, lúc này mới chậm rãi mở ra, nhìn chung quanh một chút, đi xuống giường.
"Tại sao tôi lại ở chỗ này? Anh ấy đâu?"
Nhìn thấy Nam Cung Diệu đứng trước cửa sổ, vội vàng chạy tới, nắm lấy cánh tay của anh, bởi vì lo lắng cho Hàng Thiên Vũ, cho nên cầm lấy tay Nam Cung Diệu không ý thức được là rất dùng sức, móng tay đã bấm vào trong thịt, Nam Cung Diệu khẽ nhíu mày, chút đau nhức này đối với anh mà nói chỉ là gãi ngứa, anh khó chịu chính là người phụ nữ này vừa mở mắt ra đã quan tâm tới người đàn ông kia như thế nào! Nam Cung Diệu không để ý tới cô, nhàn nhã thưởng thức rượu đỏ.
"Anh làm gì anh ấy rồi? Vì sao anh lại đánh người?"
Lời của Mộ Hi kích thích đến Nam Cung Diệu, cô quan tâm tới người đàn ông kia như vậy. Xem ra suy đoán của mình là đúng, cô cũng thích anh ta, đôi môi Nam Cung Diệu khẽ hé mở lạnh lùng nói bốn chữ.
"Anh ta đã chết."