Thật đáng tiếc cô bị hủy dung, nếu không nhìn ánh mắt cô cùng miệng của cô cũng thấy là một người đẹp. Cũng thấy thất vọng còn có Lãnh Đông, bởi vì Lãnh Đông cũng là fan trung thành của cô, mặc dù bản thân anh ta vô cùng máu lạnh, nhưng anh ta vẫn bị cô mê hoặc, mê hoặc thật sâu, nếu như nói anh ta đi giết vô số người còn có thể theo đuổi, thật sự cười đến rụng răng.
"Thật đáng tiếc!"
Nam Cung Diệu nói là lời nói thật, giọng nói cô gái này rất êm tai, vóc người cũng hết sức hoàn mỹ, thật đáng tiếc!
Lúc này, một cú điện thoại gọi đến, nghe thấy là phụ nữ, bên trong truyền ra âm thanh nũng nịu.
"Tôi đang bận."
Nam Cung Diệu chỉ nói ra ba chữ liền cúp máy, người đàn ông này thật đúng là một chữ đáng giá ngàn vàng, bằng không chính là đùa quá lố, hừ! Ra vẻ cái gì, không phải là có vài tờ đồng tiền dơ bẩn hay sao! Có thể không coi phụ nữ là người.
Mộ Hi nhìn vẻ mặt phiền toái lạnh chết người của Nam Cung Diệu, người đàn ông này quá đáng ghét, rõ ràng mình là đại sắc quỷ, vẫn còn ở nơi này giả bộ thuần khiết, nhìn vẻ mặt đó kìa, hận không thể cắn chết anh, lần trước cắn còn nhẹ, nên xuống miệng hả giận, thay các nữ đồng bào giáo huấn anh một chú.
"Không bằng cùng đi ra ngoài uống ly cà phê?"
Nam Cung Diệu thản nhiện nói, nghe không ra thứ tình cảm gì, kỳ thật anh cảm giác giác được trên người chim bồ câu trắng có bí mật, bởi vì trong lòng tò mò, cho nên anh chủ động yêu cầu cô đi uống cà phê.
Mộ Hi thấy bất ngờ, tình huống này là sao? Lại muốn hẹn một cô gái hủy dung đi uống cà phê, có bị bệnh không? Vừa rồi có người đẹp hẹn anh ta, tại sao anh ta lại cự tuyệt? Bây giờ phải làm sao bây giờ? Nhất thời không thoát thân được!
"Diệu tổng, uống cà phê sao? Ở đây chúng tôi cũng có, nếu như không ngại tôi có thể tự mình đi pha."
Nam Cung Diệu không trả lời, như có điều suy nghĩ nhìn chim bồ câu trắng trước mắt, cô gái này rất giống một người, chỉ là rất giống, nhưng tuyệt đối không phải một người, vì vậy chim bồ câu trắng nói chuyện ôn nhu săn sóc, dáng vẻ ưu nhã, trên người còn có một loại khí chất
cao quý.
Mà con nhím con kia chỉ biết cắn người, nói chuyện lên đến miệng đầy thô tục, từ trên người cô không tìm thấy bất thứ gì liên quan tới khí chất ưu nhã, một chữ hình dung cô là 'Dã'(dã man nhé). Hai chữ hình dung cô 'Ngang tàng. Ba chữ hình dung cô ' Con nhóc điên'. Nam Cung Diệu vừa nghĩ như vậy, chính mình thật sự mê muội, thế nhưng sẽ đem bà điên để bên cạnh mình!
Mộ Hi nhìn thấy Nam Cung Diệu giống như đang nghĩ chuyện gì đó, chẳng lẽ là tại vì mình vừa rồi cự tuyệt mà mất hứng? Vì vậy, cô dùng giọng nói tràn đầy sắc thái nói:
"Diệu tổng, tôi biết rõ vừa rồi nói như vậy có chút không biết điều, nhưng là tâm ý của tôi, tôi tin tưởng Diệu tổng sẽ không chấp nhặt những lời đó của tôi. Bởi vì tôi không thể cùng ngài ra ngoài, cho nên nhất định phải hiểu, bây giờ đang làm việc, thật sự xin lỗi, tôi cũng bận rộn nhiều việc, tan việc còn phải về nhà, trong nhà có người cha liệt giường cần chăm sóc. Cám ơn ngài đã mời, chỉ sợ để cho ngài thất vọng rồi, thật xin lỗi."
Nam Cung Diệu không nghĩ tới cô sẽ cự tuyệt lời mời của anh hoàn mỹ như vậy, cũng không nghĩ tới cô dám cự tuyệt, một ca kĩ, ở đâu ra lá gan này, dám ở trước mặt anh giảng đạo lý, nhưng những lời của cô, anh lại thích nghe.
Lãnh Đông vừa thấy không khí có chút kì lạ, vì vậy đi qua.
"Cô biết làm như vậy sẽ có hậu quả gì không?" Lãnh Đông hỏi ngược lại Mộ Hi, trong lòng cũng có chút bội phục cô gái này can đảm, lại dám cự tuyệt Diệu tổng như vậy, sẽ không sợ chọc phải lông anh, ăn cả cô.
"Chẳng lẽ bởi vì cự tuyệt uống một ly cà phê lại có tai hoạ ngập đầu hay sao? Trong mắt tôi Diệu tổng cũng không phải là người đàn ông keo kiệt như vậy." Trong giọng nói của Mộ Hi mặc dù có chút ôn hòa, nhưng trên người lại tản ra một loại quật cường.