"Diệu tổng, ta vừa đi hỏi qua, nửa giờ trước tiểu thư chim bồ câu trắng kia đã tan ca đi về, hay là chúng ta trở về đi!"
"Đi về?"
Nam Cung Diệu khó hiểu, anh đến đây sớm hơn chim bồ câu trắng, hơn nữa liên tục canh giữ ở cửa, cô là đi về từ đâu?
"Diệu tổng, có lẽ cô ấy ra ngoài bằng cửa khác, thời gian không còn sớm, chúng ta cũng nên trở về đi?"
"Ừ."
Nam Cung Diệu ừ một câu, không nói nữa, nhắm mắt lại, không biết đang nghĩ gì? Lãnh Đông khởi động xe.
"Diệu tổng, đêm nay ngài đi đâu ở?"
Bởi vì Nam Cung Diệu ở nội thành có mấy căn hộ, cho nên không có nơi ở cố định.
"Đến biệt thự Thắng Cảnh."
"Vâng."
Biệt thự Thắng Cảnh chính là căn hộ Mộ Hi ở, vì nó rất gần công ty, nên Nam Cung Diệu sắp xêp cho Mộ ở đó, nó cũng là biệt thự anh thích nhất, từ thiết kế đến cấu tạo đều rất hoàn mỹ.
Xe đi khoảng mười phút, Lãnh Đông phát hiện Mộ Hi đi ven đường.
"Tổng giám đốc, phía trước hình như là thư ký Mộ Hi của ngài."
Lãnh Đông mở miệng nói cho Nam Cung Diệu, anh khẽ mở mắt một chút, quả thật nhìn thấy Mộ Hi đi phía trước, chỉ là đã trễ thế này tại sao côlại ở chỗ này?
Mộ Hi không bắt kịp xe công cộng, nên đi bộ về nhà, trước kia thường xuyên như vậy, chỉ cần không bắt kịp xe, cô sẽ ngồi ở đường số 11, vì không cần dùng tiền, còn tự do, chính là mệt mỏi chút.
Lãnh Đông giảm tốc độ xe, chờ Nam Cung Diệu lên tiếng, ai ngờ tổng giám đốc vẫn không nói gì, chẳng lẽ tổng giám đốc không có ý định đưa cô về? Đã trễ thế này chắc là không có xe buýt, nếu đi về phải tốn khoảng một tiếng! Nhìn cô như vậy chắc là không có ý định thuê xe ô tô về, nhất định là tiếc tiền.
"Tổng giám đốc, có cần dừng xe không?"
Lãnh Đông vừa nhìn xe đạp vượt lên trước, vì vậy dè dặt hỏi một câu, không nghĩ tới Nam Cung Diệu nghe được mở mắt ra, Lãnh Đông này khi nào trở nên nhiệt tình như vậy? Lãnh Đông nhìn thấy vẻ mặt của tổng giám đốc liền hiểu có ý gì, vì vậy vội vàng giải
thích.
"Tổng giám đốc, Mộ Hi và ngài ở cùng một chỗ, tôi nghĩ vừa lúc thuận đường, nên lắm miệng hỏi một câu."
Trong lòng Nam Cung Diệu cũng tự giải thích như vậy, thấy Lãnh Đông cho rằng Mộ Hi là người phụ nữ của anh, nên mới phải quan tâm như vậy, vừa rồi là mình đa nghi, Lãnh Đông chỉ mới gặp Mộ Hi một lần.
"Dừng xe lại."
Lúc xe từ từ đến gần Mộ Hi, không nghĩ tới Mộ Hi trước mắt lám cho Nam Cung Diệu và Lãnh Đông ngớ ra, người phụ nữ này thế nhưng huýt sáo, tựa như một lưu manh.
Lúc ấy mặt Nam Cung Diệu tái lại, người phụ nữ đáng giận này chẳng lẽ không biết mình không phải là băng đảng sao? Còn học những thứ tên côn đồ kia huýt gió, huýt sáo, một cô gái, một chút nữ tính cũng không có.
"Lái xe."
Nam Cung Diệu tức giận gầm nhẹ một câu, lệnh Lãnh Đông lái xe, kỳ thật Lãnh Đông cũng rất khó hiểu, rõ ràng cô không phải là loại người này, tại sao lại như vậy? Ngày đó gặp các cô tình chị em sâu đậm, cô gái như thế không phải là dạng lưu manh, cô bé này quá kỳ quái.
Thì ra, trước kia Mộ Hi thường xuyên đi đường ban đêm, nếu thể hiện quá trung thực sẽ dẫn đến một vài đàn ông xấu, ban đêm luôn luôn có một vài tên lưu manh sẽ để mắt tới những cô gái nhát gan sợ hãi, ngược lại loại nhân vật phụ nữ phản diện này bọn họ cũng không dám chọc, bởi vì loại phụ nữ xấu này sau lưng sẽ có một chút bối cảnh có đàn ông có thực lực nuôi. Cho nên, bọn họ giở trò lưu manh mục tiêu cũng sẽ không là cô, như vậy mặc dù rất đồi phong bại tục (làm bại hoại thuần phong mỹ tục), nhưng an toàn.
Rất nhanh bọn họ đã đến biệt thự Thắng Cảnh, Lãnh Đông dừng xe ổn định, Nam Cung Diệu bước xuống xe.
"Về đi."
"Vâng."