Nhưng mà may mắn duy nhất chính là hiện tại tay chân Mộ Hi còn tự do, những tên đó không có trói chặt tay chân của cô, như vậy cô sẽ có cơ hội chạy trốn.
Kỳ thật, sở dĩ Mộ Hi tỉnh táo như vậy, hoàn toàn là có liên tới hoàn cảnh sống của cô, lúc nhỏ, bởi vì không có ba bảo vệ, dù sao vẫn còn một số người bắt nạt cô, cho nên lúc nhỏ cô rất đau khổ, bởi vì lúc nhỏ như vậy, Mộ Hi mới có tính cách không sợ trời không sợ đất.
Mộ Hi đi quanh căn phòng, nhìn xem có cơ hội chạy đi hay không. Nhưng, ở đây quả thực chính là nhà giam, cửa đều là sắt, hơn nữa còn bị khóa, cửa sổ càng đừng nghĩ, chỉ có một cửa sổ nho nhỏ, nếu như mình là chim nhỏ thì còn có thể bay ra ngoài.
Lúc này Mộ Hi mới nhớ tới cầm điện thoại lên chuẩn bị cầu cứu, nguy rồi, không thấy điện thoại, chẳng lẽ là bị những người đàn ông kia lấy mất, nhất định là sợ cô báo cảnh sát, nhất định là như vậy.
Vậy phải làm sao bây giờ? Không ra được, vẫn không liên lạc được bên ngoài!
Đúng lúc này, Mộ Hi nghe được có tiếng động đi tới bên này, vì vậy, vội vàng nằm xuống chỗ cũ giả bộ hôn mê, hiện tại chỉ có như vậy, thì còn có thể vụng trộm thăm dò lai lịch đối phương, xem cuối cùng bọn họ muốn làm gì?.
Ngay sau đó cửa sắt được mở ra, mặc dù Mộ Hi đang nhắm mắt, nhưng mà dựa vào tiếng bước chân cô cũng đoán ra không chỉ một người tiến vào.
"Làm sao còn chưa có tỉnh! Có phải chúng mày ra tay quá nặng hay không?"
Mộ Hi dựa vào giọng nói nghe ra người nói chuyện là một người đàn ông trung niên, bởi vì cảm thấy giọng nói ông ta hết sức già dặn.
"Cô ta không phải người phụ nữ bình thường, đi, qua xem một chút có còn thở hay không? Nếu như cô ta chết, mọi chuyện sẽ rất phiền toái, nếu không sau này không thể diễn nổi nữa."
Một người đàn ông khác đi đến chỗ Mộ Hi, ngồi xổm người xuống, đưa tay đến mũi Mộ Hi thử xem có còn thở nữa hay không, thử một lần này, rõ ràng cảm thấy được người đàn ông này thở phào nhẹ nhõm.
"Ông chủ, thở bình thường."
"Ừm."
"Kỳ lạ, tôi chỉ dùng một chút nước thuốc, như thế nào đến tận bây giờ vẫn chưa tỉnh lại? Ông chủ, có muốn dùng nước lạnh dội tỉnh cô ta hay không?"
Người đàn ông kia xin chỉ thị người đàn
ông trung niên.
"Thôi, vẫn là chờ cô ta tự tỉnh đi, hai người các cậu trông coi, chờ chút nữa đi lấy một ít thức ăn đến, cô ta chính là người phụ nữ của tà ma, không nên để cô ta bị đói. Còn nữa, buổi tối chúng ta sẽ giao hàng, đây chính là người phụ nữ khó giải quyết, ra tay càng sớm càng tốt. Nhất định trong khoảng thời gian này phải cẩn thận, tà ma phát hiện không thấy cô ta, nhất định sẽ phái người đi tìm, cho nên mấy người từ giờ trở đi, ở đâu cũng không được đi, để tránh bứt dây động rừng."
"Vâng, ông chủ."
Mộ Hi nghe được lời người đàn ông trung niên kia nói, trong lòng gần như hiểu rõ một chút, hóa ra buổi tối muốn giao cô cho người khác, xem ra bọn họ nghĩ mình là người phụ nữ của Nam Cung Diệu, cho nên mới bắt cóc cô.
Nhưng mà, phải nói cho bọn họ biết mình và Nam Cung Diệu chỉ là quan hệ cấp trên thế nào? Hiện tại trong tình huống này chỉ sợ nói ra cũng là vô ích, khẳng định bọn họ không tin.
Ôi cuồng tự kỉ, lần này bị anh hại thảm, còn không biết buổi tối người kia như thế nào? Ngộ nhỡ lại là một tên buôn người, đem cô bán thành loại phụ nữ đó, thì cuộc đời của mình không xong rồi, không được, phải nghĩ biện pháp chạy trốn.
"Anh, chúng ta đi ra bên ngoài coi giữ đi? Dù sao cô ta cũng không chạy được."
"Được, đi."
Hai người đàn ông còn lại cũng đi ra ngoài, Mộ Hi nghe được tiếng động khóa cửa, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng đã đi.
Mộ Hi xác định không có bất cứ động tĩnh gì, lặng lẽ đứng dậy, đầu tiên là đi đến cái cửa sổ nhỏ kia nhìn quanh, nhìn thấy hai người đàn ông ở phòng bên cạnh uống rượu, mới yên tâm.
Cô gấp đến độ giậm chân, chạy trốn như thế nào đây? Cái cuồng tự kỷ kia sẽ tới cứu cô hay không, hay là, anh sẽ mặc kệ sống chết của cô.
Trời càng ngày càng tối, Mộ Hi ở trong nhà tối, đưa tay không thấy được năm ngón, trong lòng bắt đầu sợ hãi, bởi vì sau đó cô sẽ bị người ở đây mang đi, đối phương là ai cô hoàn toàn không biết gì cả!