Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

2: Pháp Hải bắt yêu quái (2)


trước sau

"Em nghĩ rằng tôi là đứa trẻ ba tuổi hay sao, định lừa gạt như vậy, em có đàn ông thì còn có thể tới đây tìm đàn ông sao?" Pháp Hải tiếp tục đi về phía trước.

"Anh không tin? Tôi sợ nói ra sẽ hù chết anh." Mộ Hi có chút nóng nảy, bây giờ muốn chạy trốn cũng không chạy được, bởi vì mình uống rượu đỏ, nghĩ chạy cũng không chạy nhanh được.

"Oh, tôi lại muốn nghe xem người đó là ai lợi hại như vậy?"

"Tà ma." Mộ Hi chỉ nói hai chữ, bởi vì chỉ cần ở bên ngoài nhắc tới tà ma đều sẽ sợ hãi, cho nên cô cũng không có nhiều lời.

Cánh tay ôm Mộ Hi khẽ căng thẳng, khóe miệng lộ ra nụ cười thản nhiên.

"Tôi không biết cái gì là tà ma, cũng chưa bao giờ nghe nói qua." Lời Pháp Hải khiến cho Mộ Hi sợ hãi.

"Anh, anh có phải là người ở đây không đấy? Chẳng lẽ anh từ nơi khác đến, còn là người sống trong rừng sâu núi thẳm? Anh sẽ không thật sự là hòa thượng chứ? Hòa thượng cũng không thể vi phạm giới, nhất là sắc giới." Lúc này trong đầu Mộ Hi cảm thấy quay cuồng, liên tục suy nghĩ biện pháp.

"Hôm nay tôi đến đây là để phá giới, còn là sắc giới." Pháp Hải thản nhiên nói.

"A - - cứu mạng, tôi không muốn ở cùng một chỗ với hòa thượng, anh ta muốn ăn tôi, cứu mạng, cứu mạng..." Mộ Hi sắp phát điên rồi, vì sao ở trong khách sạn lớn như vậy, không có một người nào! Chẳng lẽ đây là một khách sạn ma?

"Ai tới cứu cứu tôi... Ai tới cứu cứu tôi... người đâu? Người đâu rồi? Đây là khách sạn ma... Đây là khách sạn ma... Giết người rồi..."

Mộ Hi hô cứu mạng, Pháp Hải đã ôm cô đi vào phòng tổng thống, anh ném Mộ Hi lên giường, Mộ Hi bị bật lên rất cao, lại rơi xuống giường.

"Anh ở trong miếu nào? Tôi muốn khiếu nại anh, làm hòa thượng còn đi tán gái." Mộ Hi vừa nói, lại còn nhìn xung quanh, hy vọng là có cơ hội chạy trốn, cô cũng không thể ở cùng một chỗ với hòa thượng, nghe nói hòa thượng không được chạm vào phụ nữ, chắc chắn chút nữa hòa thượng sẽ liều mạng chơi đùa, đây không phải là muốn mạng cô hay sao!

"Bây giờ lập tức tắm rửa sạch sẽ lên giường chờ tôi, tôi muốn nếm thử mùi vị của phụ nữ như thế nào?" Pháp Hải nói với Mộ Hi.

Mộ Hi nghe thấy Pháp Hải nói như vậy, trong mắt tràn đầy lo sợ, trong lòng vẫn còn tính toán phải chạy trốn như thế nào.

"Muốn chạy sao, nghĩ cũng đừng nghĩ, tôi chính là vũ tăng*(hình như từ này gần giống vũ phu)." Pháp Hải lạnh lùng nói, trong giọng nói lộ ra khí thế chân thật đáng tin.

Mộ Hi nghe thấy người đàn ông này là vũ tăng, trong lòng sợ hơn, vậy giải thích nhất định thân thể anh ta rất tốt, chẳng phải chính mình hết sức thảm sao.

"Tôi sẽ ngoan ngoãn đi tắm rửa , chỉ là tôi có một việc chưa nói cho anh biết, anh có biết vì sao hôm nay tôi uống nhiều rượu như vậy không?" Mộ Hi vận dụng tất cả tế bào bắt đầu suy nghĩ.

"Vì cái gì?" Pháp Hải đi về phía Mộ Hi hỏi, nghĩ thầm người phụ nữ này đúng là nhiều lời.

"Bởi vì tôi biết mình có bệnh không thể chưa, cho nên thương tâm mới uống nhiều rượu như vậy." Giọng Mộ Hi rất nhỏ, biểu hiện giống như sợ người khác sẽ nghe thấy, không nghĩ tới Pháp Hải lại dùng sức bóp chặt cánh tay cô.

"Em nói cái gì? Vì sao em không nói sớm?"

"Tôi, tôi..." Mộ Hi cân nhắc, người bị bệnh là cô, anh ta phản ứng mãnh liệt như vậy là sao?

"Nói cho tôi biết bệnh gì? Em mà dám gạt tôi, tôi sẽ bóp chết em." Trong giọng nói Pháp Hải giống như có chút quan tâm, còn mang theo phẫn nộ, Mộ Hi thấy kỳ quái, hòa thượng này rất kỳ lạ! Giọng nói rất giống một người?

"Chính là, chính là, tôi bị bệnh AIDS." Sau khi Mộ Hi nói xong, Pháp Hải cười châm biếm buông cô ra.

"Bệnh AIDS? Ha ha... Bệnh AIDS như thế nào?"

"Tôi, tôi, ô ô... Đều là tại người đàn ông không có lương tâm kia, ỷ vào mình có vài đồng tiền dơ bẩn, mỗi ngày ở bên ngoài làm loạn, dính bệnh AIDS, tôi lại không biết, cho nên bị anh ta lây bệnh." Mộ Hi thương tâm khóc, kỳ thật nói đến việc Nam Cung Diệu ở bên ngoài làm loạn, đúng là trong lòng Mộ Hi thấy rất khó chịu, cho nên khóc cũng thành thật.

"Người đàn ông của em tên là gì đấy? Có lẽ tôi đã từng nghe nói qua." Giọng nói Pháp Hải ổn định rất nhiều, giống như đối với chuyện này cảm thấy hết sức hứng thú.

"Tà ma anh cũng không biết, ô ô... vậy Nam Cung Diệu anh càng không biết!" Mộ Hi không có ngẩng đầu nhìn anh, hy vọng người đàn ông này biết cô bị bệnh AIDS sẽ thả cô ra.

"Nam Cung Diệu là người đàn ông của em? Chẳng qua không có việc gì, chúng ta đều cùng chung cảnh ngộ." Giọng nói Pháp Hải lạnh lùng, Mộ Hi nghe thấy anh nói như vậy, không biết anh có ý gì? Nhưng mà có dự cảm xấu!

"Đúng, Nam Cung Diệu là người đàn ông của tôi, tốt nhất anh mau thả tôi ra, nếu không anh ấy sẽ giết anh, tôi cũng không có lừa anh, anh vừa nói cùng chung cảnh ngộ là có ý gì?" Mộ Hi nghĩ đến câu sau mà Pháp Hải nói, có một loại dự cảm xấu, run rẩy hỏi.

"Nếu đã như vậy, tôi cũng chỉ có thể nói thật, tôi cũng bị bệnh AIDS!" Người đàn ông này nói xong nghiêng đầu đi, lưu lại một bóng lưng cao lớn. Cái bóng lưng này giống như một mặt tường, Mộ Hi nhìn thấy không thể hô hấp, có loại không khí đang đè nặng cô.

"A - - anh nói thật sao? Anh là hòa thượng, tại sao có thể có loại bệnh này?" Mộ Hi sợ hãi mặt mũi trắng bệch, xong rồi, chết chắc, chính mình đụng phải ôn dịch, trực tiếp phán quyết tử hình, cơ hội chống án cũng không có!

"Cũng bởi vì tôi là hòa thượng, không có phụ nữ ở cùng, tôi liền ra ngoài tìm gái, nên bị loại bệnh này." Pháp Hải nói chuyện còn quay lưng về phía Mộ Hi, Mộ Hi không có nhìn thấy vẻ mặt của người đàn ông này, bây giờ chỉ thấy sau lưng toát mồ hôi lạnh.

Mộ Hi nghĩ thầm: Vừa rồi người đàn ông này còn ôm cô, không biết có lây bệnh không? Không được vội vàng đi tắm thôi.

"Anh chờ chút, tôi đi tắm một cái." Mộ Hi nhanh chóng chạy đến phòng tắm, khóa trái cửa, nhanh chóng chạy đến bên cạnh bồn rửa, dùng sức chà xát tay, rửa đi rửa lại, xác định đã sạch sẽ, lau tay, cuống quít lấy điện thoại di động ra, đáng giận là cô đã quên buổi chiều đã tắt điện thoại, cho nên dùng tay che tiếng mở máy, sợ người đàn ông bên ngoài nghe tiếng điện thoại di động mở máy thì phiền, vì vậy cô mở tất cả vòi nước, hy vọng tiếng nước có thể che tiếng mở máy.

Điện thoại di động đã mở máy, nhưng mà gọi cho ai? Ai có thể cứu cô? Không
thể gọi cho cuồng tự kỷ, người đàn ông kia sẽ không quản sống chết của cô, lần trước cũng bị Nam Cung Diệu làm hại, vì vậy, Mộ Hi nhớ tới một người.

"Alo? Lãnh Đông, anh ở đâu? Mau tới cứu tôi, tôi ở đây..." Mộ Hi đè thấp giọng nói, nói cho anh ta biết, hy vọng sẽ không bị người đàn ông bên ngoài nghe được.

"Được." Lãnh Đông cúp điện thoại, gọi ngay cho Nam Cung Diệu.

"Diệu tổng..." Lãnh Đông đem lời Mộ Hi nói, nói lại một lần cho Nam Cung Diệu.

"Cậu đi cứu cô ấy đi." Nam Cung Diệu nói xong cúp điện thoại. Lãnh Đông không đoán ra tổng giám đốc có ý gì, nhưng mà còn chưa kịp hỏi, tổng giám đốc đã cúp máy! Nếu tổng giám đốc bảo đi tới đó thì nên thôi.

Mộ Hi ở trong nhà tắm vẫn không đi ra, cô áp sát trên cửa nghe động tĩnh bên ngoài, bởi vì Lãnh Đông sẽ tới cứu cô. Quả nhiên chỉ chốc lát sau, có tiếng gõ cửa, Mộ Hi dựng thẳng lỗ tai lên nghe, nhưng mà không nghe được động tĩnh gì bên ngoài, cũng không có người nói chuyện, càng không có tiếng đánh nhau, chẳng lẽ là Lãnh Đông không nhìn thấy mình nên rời đi, không được phải mau ra ngoài, vì vậy, Mộ Hi mở cửa phòng tắm ra, nhìn thấy Pháp Hải dựa ở bên cạnh nhìn mình.

"Tắm xong rồi sao, mau nằm lên giường, tôi không đợi kịp nữa."

Mộ Hi đi ra khắp nơi ngó nghiêng, rõ ràng vừa rồi có người gõ cửa, tại sao không thấy Lãnh Đông? Anh ta nói nhất định sẽ đến.

"Ờ, từ nãy chỉ có mình anh ở đây thôi sao?" Mộ Hi vò đầu bứt tai nói, trong lòng vội vàng muốn chết.

"Lúc em tắm rửa, có một người đến đây, là tới tìm em." Pháp Hải lạnh lùng nói, mặc dù mang theo mặt nạ, nhưng giọng nói vẫn rất lạnh lùng.

"Người khác sao?" Mộ Hi biết là Lãnh Đông.

"Ở phòng bếp." Pháp Hải lạnh lùng nói.

"Lãnh Đông, Lãnh Đông, tôi ở chỗ này, tôi ở chỗ này..." Mộ Hi không dám đi tới, bởi vì Pháp Hải ngăn cản ở cửa phòng bếp.

"Không cần kêu, anh ta không nghe được, người này không biết phân biệt, tôi đã dạy dỗ, hiện tại đang hôn mê, tạm thời còn chưa chết, chẳng qua có thể còn sống hay không thì dựa vào em?" Mộ Hi không có nghe hiểu ý anh là gì?

"Anh đã làm gì anh ấy? Làm sao tôi cứu anh ấy được chứ?" Mộ Hi cẩn thận hỏi, lúc này cô biết rõ người đàn ông này không chỉ có bệnh AIDS, mà còn là nhân vật nguy hiểm, cho nên nhất định phải cẩn thận.

"Bởi vì tôi cho anh ta ăn một loại thuốc, nếu như trong năm giờ không có thuốc giải anh ta chắc chắn phải chết, chẳng qua nếu như em hầu hạ tôi tốt, tôi sẽ cho anh ta ăn thuốc giải, nếu không cứ chờ chết đi!"

"Anh, tôi cho anh tiền, anh ra ngoài tìm gái đi? Tìm nhiều người vào, chơi đùa thoải mái, bên trong tấm thẻ này có rất nhiều tiền, anh đem đi đi!" Mặc dù Mộ Hi không bỏ được số tiền này, nhưng mà cứu người quan trọng hơn, cho nên tiền chỉ là vật ngoài thân.

"Anh ta là gì của em? Tại sao em phải cứu anh ta?"

"Anh ấy là anh trai tôi, cho nên xin anh cứu anh ấy, tôi sẽ cho anh hết tiền, cầu xin anh bỏ qua cho anh ấy?" Mộ Hi hết sức sợ hãi người đàn ông này không đồng ý, đến lúc đó thì phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải cho anh ta!

"Vì sao cô không gọi điện thoại người đàn ông của cô?" Pháp Hải nghi hoặc nhìn Mộ Hi.

"Anh ta? Tại sao lại quan tâm tới tôi chứ! Tôi chẳng qua chỉ là người ấm giường cho anh ta mà thôi! Hiện tại không biết anh ta đang ôm người phụ nữ nào để ngủ kia nữa!" Trong giọng nói Mộ Hi lộ ra chua xót, Pháp Hải nghe Mộ Hi nói lông mày khẽ nhíu lại, hóa ra là như vậy, chỉ là động tác nho nhỏ này Mộ Hi không nhìn thấy, bởi vì anh mang mặt nạ, cho nên vẻ mặt thay đổi Mộ Hi cũng không nhìn thấy.

"Tốt lắm, bây giờ tôi ra lệnh em đi làm ấm giường cho tôi, nếu không nhất định anh trai em sẽ phải chết."

"Tôi đáp ứng anh, chỉ cần anh không giết anh ấy, cái gì tôi cũng dáp ứng anh, ta sẽ hầu hạ anh tốt, nhưng trước hết anh cứu anh ấy trước đi." Mộ Hi hy vọng trước hết ổn định tên biến thái này, tốt nhất là cứu Lãnh Đông trước, như vậy chính mình cũng có cơ hội chạy trốn.

"Yên tâm, tạm thời anh ta chưa chết được, em có nhiều thời gian, lên giường chờ tôi." Pháp Hải giống như nhìn thấu ý nghĩ của Mộ Hi, bắt đầu cởi quần áo, Mộ Hi không có cách nào đành phải lên giường, trong tay vụng trộm cầm lấy dao gọt trái cây, hy vọng cuối cùng có thể cứu được chính mình!

Pháp Hải nằm ở trên người Mộ Hi, toàn thân Mộ Hi run cầm cập.

"Cầu xin anh, không cần, anh không phải là hòa thượng sao? Van xin anh thả tôi đi đi, tôi sẽ vô cùng cảm ơn anh, anh muốn bao nhiêu tiền tôi đều cho anh." Lúc này Mộ Hi hy vọng có thể dùng tiền đả động người Pháp Hải.

"Tôi căn bản là không cần tiền, bây giờ tôi chỉ cần phụ nữ, nhất là loại phụ nữ như em, chẳng lẽ em đi tới đây không phải để tìm đàn ông, bây giờ mới nói không cần, không biết là muộn rồi sao." Khóe miệng Pháp Hải lộ ra nụ cười kì lạ, hai chân mạnh mẽ áp lên phía trước, ngăn chặn hai chân Mộ Hi, Mộ Hi không nhúc nhích được chút nào, cuối cùng người đàn ông này tháo xuống phòng tuyến của cô, Mộ Hi phát ra tiếng kêu kháng cự, nhưng chẳng biết rằng tiếng kêu này càng cổ vũ đàn ông.

Giờ phút này anh lại rất muốn khống chế dục vọng của mình, nhưng mà anh không làm được, người phụ nữ này giảo hoạt, người phụ nữ này quật cường, còn có vóc người cùng nửa gương mặt lộ ra bên ngoài khiến anh mê muội, xúc động, cho dù bây giờ có gì cũng không lay chuyển được anh, anh chỉ muốn người phụ nữ này.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện