Nam Cung Diệu không có trực tiếp rời khỏi bệnh viện, mà đi vào phòng làm việc của viện trưởng, viện trưởng vừa thấy là Nam Cung Diệu, vội vàng đứng dậy nghênh tiếp, ở chỗ này ai mà không biết tiếng tăm của Nam Cung Diệu, cả đám đều muốn nịnh bợ, nhưng mà không tìm được phương pháp, hôm nay nhìn thấy Nam Cung Diệu tự mình đến bệnh viện, đương nhiên là phải chiêu đãi thật tốt.
"Diệu tổng, mời ngồi, mời ngồi."
"Hôm nay tôi đến là có chuyện tìm ông, tôi muốn tư liệu tường tận của một bệnh nhân ở đây, người này tên là Mộ Đồng." Nam Cung Diệu ngồi trên sô pha nói với viện trưởng, từ trong ánh mắt Nam Cung Diệu nhìn ra được, người này là người mà Nam Cung Diệu quan tâm.
"Vâng, tôi sẽ đi xử lý ngay."
Chỉ chốc lát sau tư liệu về Mộ Đồng được đưa đến, Nam Cung Diệu cầm lấy nghiêm túc nhìn một lần.
"Chuyển Mộ Đồng tới phòng bệnh tốt nhất, tất cả tri phí sẽ do tôi trả, nhưng mà không được cho bất kỳ ai biết đó là tiền của tôi, cứ nói là bệnh viện miễn phí chữa bệnh."
"Vâng vâng, Diệu tổng, chỉ cần ngài nói một câu, chúng tôi sẽ không thu tiền, tuyệt đối miễn phí chưa bệnh, hơn nữa còn cho bác sĩ tốt nhất chữa bệnh." Viện trưởng nghe thấy Nam Cung Diệu nói, trong lòng có chút bỡ ngỡ, không nghĩ tới tuổi tác Diệu tổng không lớn, nhưng xử lý mọi chuyện dứt khoát lưu loát như vậy.
"Tôi sẽ không để mấy người chưa bệnh miễn phí, một phần tiền cũng không thiếu, nhưng phải dùng bác sĩ tốt nhất hiểu chưa?"
"Vâng vâng, nhất định làm vậy."
Sau khi Nam Cung Diệu rời đi, bệnh viện liền thông báo cho người nhà Mộ Hi chuyển đến phòng bệnh cao cấp nhất.
"Bác sĩ, có phải có nhầm lẫn không, chúng tôi không muốn đổi phòng, ở đây rất tốt." Mộ Hi nghe nói một đêm ở phòng bệnh cao cấp đã hơn chín trăm! Các cô không thể ở nổi.
"Đây là bệnh viện chúng tôi cho mọi người đãi ngộ đặc biệt, bởi vì bệnh viện suy nghĩ đến hoàn cảnh gia đình các cô, còn có bệnh tình em gái cô, cho nên đặc biệt chiếu cố các cô, yên tâm đây là miễn phí, còn có tiền chữa bệnh sau này cũng là miễn phí, tất cả tri phí bệnh viện sẽ đảm nhận, mấy người có thể yên tâm." Y tá kiên nhẫn giải thích cho Mộ Hi nghe.
Mộ Hi không tin, nhiều năm qua chưa bao giờ gặp chuyện tốt như thế, không thể nào, nhất định là có vấn đề, nhưng cô cũng không biết chuyện gì xảy ra? Hay là trước hết nghe bác sĩ rồi nói sau.
Cứ như vậy, ban ngày Mộ Hi đi làm, buổi tối qua chỗ em gái, Nam Cung Diệu cũng chỉ có ban ngày mới có thể nhìn thấy cô, mà mấy ngày này cô giống như tiều tụy không ít, Nam Cung Diệu hết sức đau lòng.
Gần đây Mộ Hi ăn cái gì cũng không thấy đói bụng, lại thấy buồn nôn, nhìn Mộ Hi ngày càng gầy gò, Nam Cung Diệu hết sức đau lòng, nhưng mà lại không thể làm gì, anh vẫn đang bí mật liên lạc tìm kiếm nguồn thận thích hợp, nhưng vẫn không có kết quả.
Di động Mộ Hi vang lên, cô chạy ngay ra ngoài, bởi vì em gái vừa mới ngủ, sợ sẽ đánh thức con bé.
"Alo? Xin chào." Đây là một số lạ, Mộ Hi không biết là ai.
"Mộ Hi tiểu thư, là tôi, còn nhớ tôi không?" Đối phương là đàn ông, mà giọng nói này giống như Mộ Hi có chút ấn tượng, nhưng mà không nghĩ ra.
"Tôi biết rõ hiện tại tiểu thư Mộ Hi cần gì nhất? Tôi có thể cung cấp nguồn thận, điều kiện nhất định cô phải lập tức rời khỏi Nam Cung Diệu, nếu không thì không bàn nữa."
Mộ Hi biết rõ đối phương là ai, nghe được có nguồn thận thích hợp, trong lòng dao động, điều này đại biểu em gái đã được cứu rồi.
"Rốt cuộc anh là ai? Tôi dựa vào cái gì tin tưởng anh." Mộ Hi hoàn toàn không biết gì về đối phương, trong lòng hết sức băn khoăn.
"Tôi là ai cô không cần quan tâm, vấn đề là tôi có thể cứu em gái cô, có cứu hay không thì phải xem cô, ha ha ha ha..." Nghe đối phương cười, Mộ Hi gấp đến độ hoang mang lo sợ, làm sao bây giờ? Ngộ nhỡ là tên lừa đảo thì làm sao bây giờ?
"Tôi biết rõ cô không tin tưởng tôi, tin hay không tùy cô, chỉ cần cô đáp ứng điều kiện của tôi, tôi lập tức liên lạc bên kia chuẩn bị, em gái cô sẽ đi cùng chúng tôi, tiếp nhận phẫu thuật, nhưng mà đồng thời, cả nhà các người phải biến mất trong tầm mắt Nam Cung Diệu." Mộ Hi đồng ý chứ.
Mộ Hi nhìn em gái qua tấm thủy tinh, chỉ thấy em gái đang thở bình dưỡng khí, hiện tại hô hấp không còn ổn định, rất nguy hiểm.
"Được, tôi đáp ứng các ngươi rời khỏi Nam Cung Diệu, chỉ cần các người phải đáp ứng điều kiện của tôi." Mộ Hi cắn răng lựa chọn cứu em gái, nghĩ đến chuyện cô và Nam Cung Diệu không có duyên phận, bọn họ không phải là người cùng một thế giới, làm sao có thể có kết quả tốt.
"Chờ điện thoại của tôi." Đối phương cúp điện thoại, trong lòng Mộ Hi giống như nhìn thấy một tia hy vọng, nhưng mà nghĩ tới cô đột nhiên rời đi, không biết cái người cuồng tự kỷ kia sẽ như thế nào?
Mộ Hi trở về phòng bệnh, đến đến bên cạnh mẹ.
"Mẹ, tạm thời công ty con có việc, con phải đi trước đây." Mộ Hi nhỏ giọng nói.
"Đi đi Tiểu Hi, có mẹ ở đây, yên tâm đi."
Tại biệt thự Thắng Cảnh.
Trong phòng rất tối, không có mở đèn, Mộ Hi lặng lẽ mở cửa đi vào, cởi giày ra, một tay nhấc lấy đôi giày, lúc này Nam Cung Diệu đã ngủ, lo lắng đánh thức anh, cho nên chân không lên lầu.
Đi vào căn phòng của mình, không có mở đèn, nhẹ nhàng đặt giày xuống, đi đến bên giường ngồi xuống, xuyên thấu qua ánh trăng nhìn Nam Cung Diệu đang ngủ, quả nhiên anh ngủ ở đây, có nhiều phòng như vậy, tại sao lại ngủ trên giường của cô?
"Chẳng phải không có phụ nữ là anh không ngủ được sao? Như vậy thì cô yên tâm rồi, nhớ kỹ, Nam Cung Diệu anh là người đàn ông đầu tiên của Mộ Hi, nếu anh dám quên tôi, tôi thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho anh." Mộ Hi nhẹ nhàng hôn lên miệng Nam Cung Diệu, sau đó cầm lấy giày xoay người rời đi, mà ngay khi cô đóng cửa, Nam Cung Diệu mở mắt ra, cô trở lại chỉ vì nhìn anh ngủ thôi sao? Người phụ nữ này thật đúng là ngốc, chẳng qua vừa rồi hết sức cảm động, thiếu chút nữa nhịn
không được ôm cổ cô, nhưng mà nghĩ tới em gái cô vẫn còn trong bệnh viện, đành phải tạm thời nhẫn nại.
Ra khỏi biệt thự, Mộ Hi gọi số điện thoại của người đàn ông xa lạ.
"Khi nào bên kia có thể phẫu thuật, tôi muốn em gái tôi được phẫu thuật ở bệnh viện tốt nhất, tôi không cho phép con bé gặp nguy hiểm." Mộ Hi cố ý nhấn mạnh mình tiến hành phẫu thuật ở bệnh viện tốt nhất, cô không thể mạo hiểm sinh mạng em gái.
"Điểm này cô cứ việc yên tâm, chúng tôi sẽ liên hệ phẫu thuật tại bệnh viện tốt nhất, đồng thời, cũng là lúc cô rời khỏi Nam Cung Diệu."
"Tôi đáp ứng điều kiện của các người thì nhất định sẽ làm được." Mộ Hi không giao động nói.
"Được, ngày mai chúng tôi bắt đầu hành động, các cô nói về nhà lấy vài thứ, sau đó mang em gái cô ra, chúng tôi sẽ chở mấy người ở cửa bệnh viện, rồi trực tiếp đưa mấy người tới bệnh viện làm kiểm tra."
Ngày hôm sau, Mộ Hi nói với bác sĩ muốn dẫn em gái ra vườn hoa một chút, kỳ thật Mộ Hi hoàn toàn có thể làm thủ tục xuất viện, nhưng bởi vì cô lo lắng sau khi cô mất tích, Nam Cung Diệu sẽ đến bệnh viện điều tra, đến lúc đó sẽ rất phiền toái, nếu đã đáp ứng điều kiện của đối phương, thì nhất định phải làm được, trực giác nói cho cô biết, đối phương không dễ chọc.
Mộ Hi cùng em gái đi ra cửa bệnh viện, nhìn thấy người đang ngồi trong xe vẫy tay, Mộ Hi biết rõ cái xe này tới đón các cô, cho nên đỡ em gái đi tới.
"Chị, chúng ta sẽ đâu?" Mộ Đồng hỏi.
"Em gái, chị đã liên lạc với nguồn thận thích hợp, bây giờ chúng ta đi qua làm kiểm tra, nếu như thích hợp, chúng ta sẽ ở nơi đó phẫu thuật." Mộ Hi không thể gạt em gái, cho nên nói thật.
"Bác tài, chúng ta sẽ tới bệnh viện nào." Mộ Hi còn không biết sẽ đi đâu, cho nên cô muốn hỏi trước thì mới có thể thông báo cho mẹ, mà sáng sớm hôm nay cô đã bảo mẹ về nhà lấy tất cả tiền bạc, đóng cửa tiệm may, sau đó toàn tâm toàn ý chữa bệnh cho em gái, mẹ cô đồng ý, bởi vì hiện tại không thể rời khỏi Mộ Đồng, bà cũng không thể mở tiệm may tiếp.
"Đi tới bệnh viện thành phố Đệ Ngũ, đối phương đã chờ ở đó." Lái xe nói cho Mộ Hi, Mộ Hi nghe vậy trong lòng thở phào nhẹ nhõm, bởi vì bệnh viện này là bệnh việt số một số hai.
"Mẹ, sau khi mẹ thu dọn xong, thì tới bệnh viện thành phố Đệ Ngũ tìm chúng con." Mộ Hi điện thoại thông báo cho mẹ cô.
Xe ước chừng đi hơn một giờ, mặc dù gọi là bệnh viện thành phố Đệ Ngũ, kỳ thật nó cách nội thành khá xa, đi vào bệnh viện, ở cửa cũng có người đang đứng chờ.
"Các cô đã tới, chúng ta vào thôi." Một người đàn ông trung niên dẫn các cô đi vào.
Sau khi kiểm tra tới trưa, kết quả xét nghiệm hai bên hoàn toàn phù hợp, Mộ Hi rất vui mừng, cuối cùng em gái có thể làm phẫu thuật, toàn bộ đều rất đáng giá.
Mộ Hi nhìn tuổi người phụ nữ hiến thận không lớn, trong lòng hết sức cảm kích, vì vậy, đi về kích động bắt lấy tay cô ta.
"Cám ơn cô đã cứu em gái tôi."
"Không cần cám ơn, bọn họ cho chúng tôi tiền tiêu cả đời không hết." Nhìn ra đối phương cho họ con số vừa ý, nếu không sẽ không biểu hiện nhẹ nhàng như vậy, Mộ Hi nhìn qua cô gái quyên thận hình như rất sợ hãi, nhưng vì em gái cô cần thận, cho nên Mộ Hi cũng không nói gì.
"Là ai cho cô tiền vậy?" Mộ Hi hỏi.
"Chúng tôi không biết, cũng không thấy người trả thù lao." Mộ Hi nghĩ rằng không cần hỏi nữa, cứu em gái quan trọng hơn, đứa ngốc cũng hiểu là sự ghen tuông của phụ nữ, chỉ là không biết là ai? Ra tay lớn như vậy?
Cuộc phẫu thuật quyết định vào bốn giờ chiều, người mổ chính là bác sĩ tốt nhất, đến bây giờ cuối cùng Mộ Hi cũng hiểu, người phụ nữ phía sau không riêng có tiền, còn rất có thế lực, cô ta cũng dám ở dưới mí mắt của Nam Cung Diệu làm những chuyện này, xem ra lựa chọn của mình là đúng, nếu như cô tiếp tục ở lại bên cạnh Nam Cung Diệu, không biết người phụ nữ này sẽ đối phó với cô ra sao, cho dù trong lòng Nam Cung Diệu có cô, cũng không thể bảo đảm về sau sẽ không thay lòng.
Phẫu thuật hết sức thành công, ở chỗ này Mộ Đồng đã dùng tên khác, cho nên Nam Cung Diệu vận dụng tất cả quan hệ điều tra cũng không tìm được ghi chép Mộ Đồng nằm viện, kết quả là không tìm được, kỳ thật sáng sớm hôm nay Nam Cung Diệu đã tìm được nguồn thận, nhưng nửa giờ sau đối phương đột nhiên cự tuyệt quyên thận, Nam Cung Diệu lo lắng vô cùng, ra lệnh Lãnh Đông liên lạc cho người quyên thận, mặc kệ bao nhiêu tiền cũng không vấn đề gì, nhưng kết quả là vẫn cự tuyệt quyên thận!
Kỳ thật người quyên thận Nam Cung Diệu tìm ra được bị một người phụ nữ thần bí ra giá cao mua đi, cho nên Nam Cung Diệu bị cự tuyệt, mà Nam Cung Diệu nghĩ rằng người quyên thận đổi ý, cho nên cũng không truy xét nguyên nhân. Mà Mộ Hi mất tích làm cho Nam Cung Diệu nổi cơn tam bành.
"Người phụ nữ đáng chết, lại dám không nói tiếng nào rời đi, để cho tôi tìm được em, nhất định em phải chết." mà trong khi Nam Cung Diệu đang tức giận, Lãnh Đông cầm lấy một quận băng ghi âm đi tới.
"Diệu tổng, đây là băng được gửi tới." Nam Cung Diệu nào có tâm tư nghe cái băng gì!