Nam Cung Diệu không nói lời nào, trán nhíu lại đau khổ, chẳng lẽ Mộ Hi thật sự vì tiền? Nhưng mà anh cảm thấy Mộ Hi không phải người như thế, chẳng lẽ trước kia cô giả vờ, người khác có thể giả vờ, nhưng thân thể người phụ nữ còn trinh thì không giả vờ được, mỗi lần tiếp xúc với cô, cô đều không quen và ngượng ngùng. Cô yêu anh, điều này tuyệt đối sẽ không sai.
"Vì sao đến bây giờ vẫn chưa có tin tức của cô ấy?" Nam Cung Diệu đau khổ nói, trong giọng nói có rất nhiều bất đắc dĩ và phẫn nộ.
Mấy tháng này không ai dám đến gần anh, bởi vì toàn thân anh tản ra sát khí và lửa giận, không muốn chết đều tránh rất xa.
"Diệu tổng tôi đã vận dụng tất cả quan hệ đi thăm dò tin tức của thư kí Mộ, đến bây giờ vẫn chưa có tin tức!"
Lãnh Đông cẩn thận nói xong, anh cũng sợ tổng giám đốc nổi giận, kỳ thật vì sao Lãnh Đông không tìm thấy Mộ Hi, bởi vì Mộ Hi sống ở trong một thôn nhỏ, mà Lãnh Đông chỉ chuyên chú tìm Mộ Hi ở nội thành, còn có xung quanh thành thị anh cũng tìm, Lãnh Đông không tìm trong nông thôn, cho nên vẫn tìm không thấy.
Mỗi chủ nhật Mộ Hi vẫn sẽ đi ca hát, trước khi ra khỏi cửa cô sẽ cố ý cải trang một chút, chủ yếu là sợ người ta nhận ra, bởi vì trong nhà cần tiền, cô không thể lại từ chối công việc kia, nên vẫn kiên trì ca hát, ông chủ phòng hát Cửu Châu đối xử với Mộ Hi cũng không tệ lắm, thường tìm người làm quần áo có thai cho cô, còn hứa sau khi Mộ Hi sinh xong có quay lại tiếp tục ca hát. Mấy tháng này Nam Cung Diệu không đến phòng hát Cửu Châu nghe hát, tâm tư của anh đều đặt trên người Mộ Hi.
"Cẩn thận tìm, tìm đến khi tìm ra mới thôi, tôi cũng không tin cô ấy sẽ bốc hơi! Mặt khác, cậu hẹn phóng viên đến cho tôi, tôi muốn làm phỏng vấn." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.
"Vâng, Diệu tổng." Lãnh Đông rời khỏi.
Buổi chiều phóng viên đến, Nam Cung Diệu đơn độc hẹn gặp bọn họ.
"Tôi muốn các anh giúp tôi viết một bài phỏng vấn, tên là." Nam Cung Diệu biết Mộ Hi là cô tình trốn đi, nên cô hẳn không dễ để bọn họ tìm thấy, hi vọng cách này có thể tìm được cô.
Nội dung bài phỏng vấn:
Ngưởi phụ nữ: Em uống máu của tôi, sau đó tàn nhẫn rời khỏi, chẳng lẽ em không biết vết thương của tôi sẽ đau!
Mười năm trước, tôi yêu một người phụ nữ lừa gạt, còn mơ mộng hão huyền.
Trong mười năm, tôi không tin tưởng tình yêu nữa, vì tôi cho rằng nó căn bản không tồn tại.
Mười năm sau, em xuất hiện, khiến tôi lại tin tưởng thế gian có tình yêu, mặc dù trong mắt em tôi có rất nhiều phụ nữ, nhưng chỉ có em khiến tôi muốn trở thành bạn đời mãi mãi, mặc dù em chạy trốn, em vĩnh viễn là vợ yêu bé nhỏ của tôi.
Vì sao không cho tôi một lời giải thích? Chẳng lẽ em không chú ý thấy tôi thay đổi, thay đổi vì em.
Vì sao quên một người, còn khó hơn thích một người; vì sao những thứ tốt đẹp đều ngắn ngủi như vậy...
Tối nay tôi hóng gió đêm tại ban công, chút gió mát rượi nhẹ lướt qua khuôn mặt tôi, trái tim tôi cũng rối loạn, kéo theo suy nghĩ của tôi, trong đầu bất giác xuất hiện bóng dáng của em. “
Trong đêm tối này, tôi lặng lẽ nếm mùi cô độc, chẳng lẽ em đã quên, tôi không có em thì không thể ngủ được, chẳng lẽ em đã quên? Em khiến tôi luôn ghi nhớ tôi là người đàn ông đầu tiên của em, người phụ nữ, nếu em không xuất hiện nữa, tôi liền sẽ quên em, bởi vì em từng nói, chỉ cần tôi quên em, em thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho tôi.
Người phụ nữ, tôi nhớ em, em biết không?
Người phụ nữ, tôi hận em, em biết không?
Người phụ nữ, không nên ép tôi, em sẽ biết hậu quả như thế nào!
Ngoảnh đầu nhìn lại từng phút từng giây chúng ta ở chung, trước kia toàn bộ giống như thoáng qua, bỗng nhiên mất tích, bỗng nhiên tràn ngập chìm vào mơ hồ, bỗng nhiên rõ
ràng như rơi trước mắt.
Tối nay, tôi nhớ em, em có thể cảm nhận được không?
Người phụ nữ, tôi không có cách nào quen với việc không có em.
Người phụ nữ, em tiếng gọi sâu trong đáy lòng tôi.
Người phụ nữ, đừng để tôi sống trong nhớ nhung.
Vợ yêu thần bí, nhanh trở về, bằng không dù đào ba thước đất cũng phải tìm ra em. Em có biết hậu quả của việc ép tôi rồi, nhanh trở về đi.
Người đàn ông đầu tiên của em: ZLK.
Chữ Nam Cung Diệu kí tên sau cùng là cuồng tự kỷ (bên tiếng trung đọc là là zì liàn kuáng nên anh mới kí là ZLK), bởi vì Mộ Hi luôn nói anh cuồng tự kỷ. Tất cả nội dung không có bất kì tên gì, Nam Cung Diệu tin chỉ cần Mộ Hi nhìn thấy sẽ hiểu.
Quả nhiên em gái Mộ Đồng thích xem báo, một ngày ngạc nhiên kêu Mộ Hi.
"Chị, chị mau đến xem, đây có một bài đưa tin, tiêu đề cực kỳ có tình ý《 tìm kiếm cô vợ thần bí 》." Mộ Hi vẫn chưa đến trước mặt Mộ Đồng, liền dừng lại, cô có một loại dự cảm có khả năng liên quan tới cô, cho nên cô không đi qua, sợ thật sự là Nam Cung Diệu tìm tin tức của cô, cô cũng không thể lộ ra nửa điểm không ổn trong lòng là trước mặt em gái.
"A, em gái, em cho chị đọc một chút đi, chị muốn phơi nắng mặt trời ở trong này." Mộ Hi giả vờ thật sự tự nhiên, kỳ thật trong lòng đang gõ trống, lâu như vậy không nhìn thấy Nam Cung Diệu, trong lòng rất lo lắng anh ra sao?
Mộ Đồng bắt đầu đọc bài tin tức trên báo kia, Mộ Hi nghe được câu đầu tiên, liền biết là Nam Cung Diệu viết: Em uống máu của tôi, sau đó tàn nhẫn rời khỏi, chẳng lẽ em không biết vết thương của tôi sẽ đau?
Mộ Hi không nghĩ tới Nam Cung Diệu vậy mà sẽ làm loại chuyện tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục này vì cô, Đúng vậy, giống như anh nói anh thay đổi vì cô, Mộ Hi tin đây là thật.
Mộ Hi không có dũng khí nghe tiếp.
"Em gái, chị hơi mệt, muốn đi nằm, mẹ về nhớ kêu chị." Mộ Hi đi vào trong nhà, Mộ Đồng rất tò mò, vì sao nhìn chị gái giống như không vui, chẳng lẽ vì này bài đưa tin, khiến chị ấy nhớ tới người đàn ông làm chị ấy mang thai kia.
Mộ Đồng là người hiểu rõ Mộ Hi nhất, nhưng mà nếu Mộ Đồng lại hỏi cô như thế, Mộ hi liền không nói cha đứa trẻ là ai? Càng hỏi càng khóc, cho nên bây giờ em gái đã tiếp nhận đứa trẻ trong bụng chị, không hỏi Mộ Hi vấn đề như vậy nữa.
Mộ Hi nằm trên giường len lén rơi lệ, người đàn ông này vẫn còn tìm cô, không phải anh có rất nhiều phụ nữ sao? Vì sao sau khi cô rời khỏi, anh vẫn luôn tìm cô? Còn nhớ đều là phụ nữ tìm anh, vì sao anh sẽ tìm cô thư kí nhỏ kiêm chức người phụ nữ làm ấm giường này chứ?
Lúc này Mộ Hi đau lòng giống bbị dao đâm, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Cái gọi là khó quên nhất, chính là chưa từng nhớ tới, nhưng vĩnh viễn cũng sẽ không quên.
Yêu cuồng tự kỷ kia dường như chỉ trong nháy mắt, nhưng mà, hiện tại muốn quên anh, cảm giác cần thời gian cả đời cũng không đủ.
Mộ Hi lau nước mắt, cô không thể khóc, bởi vì lúc trước đáp ứng đối phương phải rời khỏi anh, nên nhất định phải tuân thủ, nếu không, đối phương tuyên bố sẽ gây hại cho Mộ Đồng.
Ngày hôm sau, Mộ Hi viết một bức thư không có địa chỉ, chỉ có danh tính người nhận và số điện thoại kí gửi cho Nam Cung Diệu.