"Diệu, tại sao anh lại ở chỗ này?" Khang Hân đi đến, giả bộ không có chuyện gì, kỳ thật cô ta đã nhìn thấy cả quá trình, cô ta dịu dàng kéo tay Nam Cung Diệu đi tới quầy bar.
Nam Cung Diệu vẫn mang vẻ mặt vừa rồi, anh làm bất cứ chuyện gì cũng chưa bao giờ hạ thủ lưu tình, cái tên Hàng Thiên Vũ này lại dám công khai khiêu khích anh, có thể tưởng tượng ra, nếu tà ma bị chọc giận thì sẽ thế nào.
Mộ Hi ngồi trên xe Hàng Thiên Vũ, trái tim nhỏ còn đập thình thịch, biểu hiện vừa rồi phải làm cho anh chết tâm! Nghĩ tới vừa rồi tiếp xúc gần gũi, tim đập tăng nhanh, mà người đàn ông này nhìn thấy phụ nữ liền xúc động như vậy, không phải gặm chính là sờ, giống như loài chó động dục! Anh đối với mỗi người đàn bà đều như vậy sao?
Kỳ thật, kể từ sau khi Nam Cung Diệu có quan hệ với Mộ Hi, không còn hứng thú đối với người phụ nữ khác, còn phương diện kia chỉ cần Mộ Hi hết sức dễ dàng thỏa mãn, còn không làm bộ, những người phụ nữ khác ở trên giường đều cố ý nịnh nọt anh, còn cố ý giả bộ tình cảm mãnh liệt, kỳ thật, cái loại cảm giác này Nam Cung Diệu không thích, anh thích Mộ Hi chân thật, đối mặt với anh, có đôi khi mặc dù miệng cô đầy lời thô tục, nhưng mà, cô rất chân thật, anh muốn cô, anh không thì tiếc bất cứ giá nào bắt lấy cô, hôm nay chỉ đơn giản ôm Mộ Hi, Nam Cung Diệu cũng đã hết sức kích thích, cùng những người phụ nữ khác hôn môi, cũng không có loại tình cảm mãnh liệt này.
Hàng Thiên Vũ nghiêng người nhìn Mộ Hi một cái, trong mắt xẹt qua một chút dịu dàng.
"Không nghĩ tới anh cũng tới tham gia bữa tiệc." Mộ Hi thản nhiên nói.
"Anh ta vẫn không chịu buông tha em!" Hàng Thiên Vũ có chút thương tâm nói, kỳ thật anh ta hiểu Mộ Hi không thể buông anh ta xuống, đã nhiều năm cô luôn độc thân như vậy, không phải là thủ thân vì người đàn ông kia!
"Thiên Vũ, hôm nay cám ơn anh, đưa em về nhà được không?" Mộ Hi nói xong nhắm mắt lại, không muốn nói thêm lời nào.
"Được." Hàng Thiên Vũ nhìn thấy Mộ Hi giống như hết sức mệt mỏi, nên không nói gì khác, nghiêm túc lái xe.
Đi không bao xa, liền nhìn thấy Mộ Hi ngủ thiếp đi, xem ra cô thật sự mệt mỏi, trong lòng hết sức đau lòng, kỳ thật mỗi ngày cô làm việc ở siêu thị cũng rất vất vả , còn phải chăm sóc đứa bé và mẹ, Hàng Thiên Vũ tắt nhạc đi, trong xe đã yên tĩnh rất nhiều.
Xe đến nơi, Hàng Thiên Vũ phát hiện người phụ nữ đáng yêu vẫn đang ngủ say như chết.
Anh ta cẩn thận chu đáo chỉnh lại tư thế cho người phụ nữ đang ngủ này, Mộ Hi nghiêng người dựa vào cửa, mặt ngủ có chút hồng, nhất là cái miệng nhỏ nhắn nửa mở, còn có nước miếng chảy ra, anh ta nhịn không được dùng tay nhẹ nhàng đụng tới cái miệng nhỏ nhắn, ngủ thật là say, thế mà không có tỉnh.
Thì ra cánh môi cô có cảm giác tốt như vậy, mềm mại, trơn bóng, mới đụng vào, trong nháy mắt biến thành một luồng điện chuyền từ đầu ngón tay tới toàn thân, khiến nhịp tim anh ta tăng vọt.
Tầm mắt anh ta dừng lại trên cái miệng nhỏ nhắn của Mộ Hi, lại cũng không có cách nào rời đi.
Cô nuốt xuống nước miếng ực một cái! Anh ta chỉ cảm thấy đột nhiên mình khát quá, rất khẩn trương.
Như bị đầu độc, anh ta cúi người hôn lên cánh hoa khéo léo kia, một mùi thơm ngát ngát nhẹ nhàng, anh ta trăn trở nhẹ nhàng thưởng thức hương thơm của cô.
"Ưm ưm..."
Vốn Mộ Hi đang ngủ say sưa đột nhiên cảm giác có vật gì che tới, cảm thấy khó thở, có chút bực bội nhúc nhích người.
Hàng Thiên Vũ sợ tới mức giống như tên trộm, rời khỏi
Mộ Hi, mặt nhìn phía trước.
Mộ Hi dụi mắt, nhìn hoàn cảnh chung quanh.
"Đã tới chưa?" Thật là, bị người ta đánh cắp nụ hôn cũng không biết, quả thực là mơ màng về đến nhà.
"Ừ." Hàng Thiên Vũ có chút không được tự nhiên ừ một tiếng.
"Thiên Vũ, đi vào một chút nhé, em thay quần áo ra, anh hãy mang về." Mộ Hi biết rõ bộ váy đang mặc không phải của mình, cho nên vẫn muốn trả lại.
"Em mặc bộ này rất đẹp, anh tặng em, bye bye." Hàng Thiên Vũ lái xe rời đi.
"Này? Này? Đợi chút, cái này hết sức mắc tiền mà, em không thể nhận..." Mộ Hi nhìn xe đã lái đi rất xa, đành phải về nhà.
"Chị, chơi như thế nào? Rất vui vẻ chứ? Xem ra em sắp có anh rể rồi?" Mộ Đồng liên tục hy vọng chị gái có thể tìm được hạnh phúc của mình, mà nếu như người kia là Hàng Thiên Vũ thì không thể tốt hơn, vừa rồi Hàng Thiên Vũ hôn môi Mộ Hi đã bị Mộ Đồng nhìn thấy, bởi vì nhàn rỗi không có chuyện gì, cho nên ra ngoài chờ chị trở lại, không nghĩ tới nhìn thấy một màn vừa rồi.
"Này, tốt cái gì! Nếu như không phải là Tĩnh Sơ bắt chị đi, thì chị sẽ không đi đâu! Em biết chị không thích những nơi như thế mà, nhất là cái chỗ đó!"
Mộ Hi nghĩ tới việc hôm nay đụng phải Nam Cung Diệu, trong lòng sợ hãi, nếu như bị người phụ nữ thần bí kia biết sẽ rất phiền toái!
"Chị, đừng giả bộ, em đã thấy tất cả, không cần lừa gạt em, em đã trưởng thành rồi." Mộ Đồng ha ha cười nói.
"A, em nói Thiên Vũ, anh ấy đưa chị về, xem, còn có bộ y phục này cũng là anh ấy đưa, em gái, anh ấy còn mở cửa hàng bán quần áo, tại sao chưa bao giờ nghe nói qua nhỉ?" Mộ Hi hết sức hoang mang, có đôi khi Hàng Thiên Vũ cảm thấy rất khó hiểu, nhiều lúc rất bận, nhưng chuyện gì anh ấy cũng có thể giải quyết, chỉ biết là anh ấy mở ra công ty, trong nhà có ít tiền, nhưng hôm nay thấy, anh ấy không chỉ có công ty của mình, khả năng còn có xí nghiệp khác, đến nhãn hiệu trang phục hôm nay cũng cao cấp.
"Tóm lại, chúc mừng chị già thông suốt." Mộ Đồng nói xong trở về phòng.
"Nha đầu thối nói cái gì vậy? Không hiểu nổi?" Mộ Hi đi vào phòng tắm, hôm nay cô không muốn tắm, vì cảm thấy trên người còn có mùi của Nam Cung Diệu, vừa mới vào phòng tắm, liền đi ra, quyết định không tắm giặt, giữ lại hơi thở của anh cả đêm.
Ngày hôm sau, làm việc tại siêu thị.
"Quản lý Mộ, vào đây một chút." Tổng giám đốc siêu thị gọi Mộ Hi vào phòng làm việc, Mộ Hi có chút do dự, người quản lý này bình thường nhìn cô có chút kỳ lạ, cho nên vẫn cẩn thận một chút, bây giờ là ban ngày sẽ không có chuyện gì.
"Được, tôi lập tức tới ngay." Mộ Hi bước nhanh tới phòng làm việc của tổng giám đốc, nhẹ nhàng gõ cửa.
"Tiến vào."
"Tổng giám đốc gọi tôi." Mộ Hi dè dặt hỏi.
"Ngồi xuống đi."
"Vâng."
"Quản lý Mộ, tôi quyết định từ tháng sau tăng lương cho cô, bởi vì biểu hiện của cô khiến tôi rất hài lòng, nếu như có thể, tôi còn muốn thăng cấp cho cô lên làm trưởng bộ phận nhưng mà?"