“Brừm… brừm… brừm…”Một chiếc mô tô Ducati màu đen đang chạy trên đường. Chiếc xe có vẻ ngoài vô cùng hầm hố và bá đạo.Tiếng động cơ vang dội thu hút sự chú ý của rất nhiều người.“Wow, mẹ ơi, chiếc xe đó tuyệt quá. Người lái nó thật ngầu nha!”“Thế thì con chăm chỉ học hành đi, lớn lên con sẽ mua được một chiếc xe đẹp như vậy.”Nhan Mộc Hi đeo tai nghe Bluetooth, nói: “Này, sắp đến rồi, giục cái gì!”Một giọng nói chói tai vang lên từ đầu bên kia: “Nhan Manh Manh, nhanh lên!”“Mẹ kiếp!” Nhan Mộc Hi mắng một tiếng, “Mẹ nó, lỗ tai tôi sắp bị cậu làm điếc rồi!”Mười phút sau, chiếc xe mô tô dừng lại trước cổng bệnh viện Ngô Thành.Nhan Mộc Hi đạp chân chống xe xuống, cởi mũ bảo hiểm, động tác dứt khoát vô cùng soái, mái tóc đỏ dưới mũ bảo hiểm có chút lộn xộn.Cô hất tóc, ngồi trên xe soi gương, lấy son môi ra tô, mím chặt môi lại, tự luyến nói: “Thật đẹp!”“Ding…ding…” Nhạc chuông của điện thoại Huawei vang lên.Nhan Mộc Hi lấy điện thoại từ trong túi quần ra, đưa lên tai trả lời: “Tới rồi.”“Này nhanh lên, lão nương còn phải về nhà!”Cô cúp máy, sải bước đi vào trong bệnh viện.Cô cho tay trái vào túi quần, dùng tay phải vặn chìa khóa xe. Cô đến bệnh viện không phải là để xem bệnh mà là xem diễn.Cô bước đến quầy lễ tân hỏi cô y tá đang đứng đấy. “Mỹ nữ, cho hỏi khoa chỉnh hình ở tầng mấy?”Nghe vậy, cô y tá nhìn còn khá trẻ nhìn lên, nhìn cô gái trước mặt sửng sốt vài giây mới trả lời: “Ở…tầng năm.”Nhan Mộc Hi nháy mắt với cô ấy, “Cảm ơn, mỹ nữ.”Cô y tá thấy trái tim mình mềm nhũn, “Mẹ ơi, đẹp trai quá!”Nhan Mộc Hi đi tới cửa thang máy, ấn nút lên tầng trên. Trong lúc chờ thang máy, cô nhìn đông ngó tây, bộ dáng có chút ngây ngốc.“Đinh.”Sau đó thang máy mở ra, Nhan Mộc Hi quay đầu lại nhìn, trong thoáng chốc liền sửng sốt. Lúc này cô cảm thấy không gian xung quanh dường như trở nên yên tĩnh lại trong khoảnh khắc.Cô như rơi vào trong đôi mắt sâu thẳm và thâm trầm ấy.Người đàn ông đứng trong thang máy cũng nhìn Nhan Mộc Hi, bốn mắt nhìn nhau.Nhan Mộc Hi cảm thấy trong lòng kịch liệt rung động, nhưng người đàn ông rất nhanh thu hồi tầm mắt, đi ra khỏi thang máy, theo sau anh là một y tá trẻ tuổi.Người đàn ông đi ngang qua cô, cô ngửi thấy mùi nước khử trùng không giống với trên người các bác sĩ khác, và một mùi thuốc lá nồng đậm lẫn vào trong đó.“Bệnh nhân giường số 25 trong thời gian này nhớ nhắc anh ta ăn thức ăn lỏng.” Giọng nói nhẹ nhàng như gió xuân ấm áp thổi vào lòng người.Trái tim Nhan Mộc Hi một lần nữa đập dữ dội.Cô giấu đi tâm trạng của mình, âm thầm chửi thề một câu: “Đm, chuyện quái gì thế này!”Cô lên lầu 5 tìm phòng 504.“501, 502, 503…” Nhan Mộc Hi vừa đi vừa lẩm bẩm.Cho đến khi đến trước tâm biển 504, “Đây rồi.” Cô gõ cửa bước vào.“Mẹ kiếp, đi chết đi! Hậu Nghệ, cậu đang làm cái gì vậy?! Cậu là heo à?!”Nhan Mộc Hi ho khan một tiếng, ngồi xuống ghế sofa bên cạnh. Cô thực sự choáng váng, người này một tay bó bột, tay còn lại vẫn có thể chơi game được.Thẩm ninh thần tắt điện thoại, nhìn Nhan Mộc Hi nói: “Mặt em đỏ vậy, em có phải hay không vừa làm chuyện xấu gì?”Nhan Mộc Hi nghĩ đến người đàn ông vừa gặp trong thang máy, áo khoác trắng, đôi mắt thâm trầm, còn có một giọng nói khiến người ta mê mẩn.Cô nở nụ cười, đôi mắt hồ ly cong cong quyến rũ động lòng người.Cô không trả lời câu hỏi của Thẩm ninh thần, chuyển chủ đề: “Em còn tưởng anh bị bệnh hiểm nghèo, chỉ là bị trật một cánh tay, anh còn bao cả khu phòng VIP. Anh đừng lãng phí tài nguyên được không.”Thẩm Ninh Thần: “Nhan Manh Manh, em còn có lương tâm không? Anh làm như vậy là vì ai hả?”Nhan Mộc Hi nhấc chân nói: “Em nói này, anh với mấy cô gái đó tranh cãi làm gì, cứ mặc kệ họ nói.”Thẩm Ninh Thần lo lắng nói: “Chỉ có lão tử mới có thể bắt nạt cô, những người khác không được!”Nhan Mộc Hi cười nói: “Anh đúng là đồ độc đoán!”Thẩm Ninh Thần ngoắc ngoắc ngón tay, “Lại đây, bóp chân cho