Trong một căn phòng nhỏ khép kín, bóng tối bao trùm lên cả căn phòng.
Như con quái vật ngủ say đang há miệng nhe răng chực chờ nuốt chửng những kẻ lầm đường lạc lối Hứa Trúc Linh cong lưng năm ở trên giường, cô cảm thấy bản thân giống như bị bỏ bùa, cả người cứng đờ không thể động đậy.
Đêm nay… Là buổi tiệc đính hôn của cô và một người đàn ông khác!
Cô nghe thấy tiếng mở cửa, nỗi sợ hãi nhanh chóng dâng lên, Hứa Trúc Linh run rẩy.
nhắm chặt mắt lại, cô sợ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện nằm ngoài tầm khống chế của cô.
Nghe đồng cậu ba của nhà họ Cố xấu vô cùng, hơn nữa tính tình còn quái lạ, tiếng dữ đồn xa.
Nghe phong thanh hình như có khuyết tật ở phương diện kia, cho nên bên người không có lấy một người phụ nữ.
Vậy nên người trong thành phố này, cho dù có ham hố cơ ngơi của nhà họ Cố, cũng không dám gả con gái cho anh ta.
Nhưng nhà họ Hứa lại dám.
Nhà họ Hứa thiếu tiền, tập đoàn Hứa thị đứng trước bờ vực phá sản.
Cha của cô vay nặng lãi, bây giờ bên kia đã tới tận cửa để đòi nợ, lại còn muốn mạng của cha cô.
Cha Hứa Trúc Linh không còn cách nào khác, lại không nỡ hy sinh chị của cô, kết quả tất nhiên không cần nói cũng biết, cô bị đưa ra làm đá kê chân.
Không biết cha của cô làm thế nào, thế mà lại có thể liên hệ được với đám người nhà họ Cố, vội vã muốn đưa cô cho bọn họ.
Nhà họ Cố đương nhiên vui mừng đồng ý ngay, dù sao nếu như đối phương không nguyện ý, thì cậu ba của nhà họ thật sự có khả năng phải đơn độc sống tới già… Dù sao anh ta cũng bị căn bệnh kia.
Đối phương không cần suy nghĩ đồng ý ngay lập tức, cũng yêu cầu muốn kiểm hàng vào tối nay.
Kiểm hàng… Nói khó nghe một chút thì chính là kiểm tra xem cô còn trong trắng hay không.
Đối với cậu ba kia, cô chỉ là một món hàng mà thôi, một món đồ chơi không hơn không kém.
Cô cảm thấy đối phương cũng đã bốn năm chục tuổi, thế mà còn chưa kết hôn sinh con, nếu như không phải là chỗ kia có vấn đề thì chính là có một vài sở thích bi3n thái.
Ví dụ như… Ngược đãi!
Hứa Trúc Linh vừa nghĩ tới chuyện này, thân thể không khống chế được phát run.
Chăn đột nhiên bị xốc lên, một bàn tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt v e làn da bóng loáng mịn màng của cô, giống như móng vuốt của quỷ dữ từ dưới địa ngục trồi ra hấp Hứa Trúc Linh không kiềm chế được tiếng thét lớn.
Có vẻ như đối phương bất ngờ về phản ứng này của cô, cho nên im lặng không lên tiếng, vài giây sau mới mở miệng nói: “Sợ sao?”
Giọng nói của người đàn ông đó khàn đục, lấy tình hình hiện tại của Hứa Trúc Linh, thần kinh cô căng lên như dây đàn, cho nên cũng không phân rõ âm thanh này có dễ nghe hay không.
Cô chỉ cảm thấy giọng nói này có chút âm trầm, giống như có hơi tức giận.
Nghĩ tới việc cha của cô còn chờ tiền để cứu mạng, cô