Bạch Minh Châu nghi ngờ nhìn cô:
“Làm sao? Sinh hoạt tình d*c của cậu và Cố Thành Trung không hài hòa à? Bên ngoài người ta đồn Cố Thành Trung bị bất lực, có phải là thật không?”
Hứa Trúc Linh nghe Bạch Minh Châu nói như thế, khuôn mặt đỏ ửng.
Bạch Minh Châu hỏi quá rõ ràng, cô cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Hiện tại cô không suy nghĩ nhiều về chuyện này, nhưng cũng khó đảm bảo rằng sau này mình sẽ không như vậy.
Cô chưa từng trải qua chuyện quan hệ nam nữ, dù cho cả đời không thử, cô cũng có thể chấp nhận.Nhưng quả thật cô cũng muốn có một đứa con thuộc về riêng mình.
Vì từ nhỏ cô đã không có được tình yêu thương của bố mẹ, cho nên cô nghĩ nếu sau này cô có một đứa con thì có thể bù đắp thay cho phần của mình.
Nếu Cố Thành Trung bị bất lực cả đời, cô cũng có thể thụ tinh bằng ống nghiệm, dù sẽ hơi đau nhưng đó đã là biện pháp cuối cùng.Cô cũng không tiện nói với Bạch Minh Châu nhiều vấn đề riêng tư như vậy.Cô liên tục xua tay:
“Không có, tớ và anh ấy chưa từng xảy ra chuyện gì, làm sao biết được chuyện này.
Cậu đừng nghĩ lung tung, ăn cơm đi ăn cơm đi!”
“Trúc Linh, trước khi kết hôn nhất định cậu phải thử một chút, không được còn có thể trả hàng! Một khi đã kết hôn rồi là coi như đã lên thuyền giặc, nếu muốn ly hôn thì rất khó!”
“Cảm ơn cô giáo đã dạy, học trò đã nhận được một bài học không hề nhỏ.Nhưng tớ rất tò mò, sao cậu lại biết rõ như vậy, có phải cậu đã từng có kinh nghiệm rồi không?”
Bạch Minh Châu tức giận trợn mắt nhìn cô:
“Em gái à, chị đây thông minh hơn em rất nhiều đấy, tớ chỉ sợ cậu bị người ta lừa thôi được chưa.
Buổi chiều đi thư viện với tớ, ngày mai tớ phải bắt đầu thực tập rồi.”
“Chúc mừng chúc mừng.”
Sau khi hai người cơm nước xong thì cùng nhau đi đến thư viện, không ngờ rằng đang đi đợc nửa đường thì Hứa Trúc Linh lại nhận được điện thoại.
Hứa Đan Thu nói cô ta đang ở tòa nhà thứ tư đợi cô, bảo cô đi qua đó.Hứa Trúc Linh do dự một chút rồi vẫn đi, bảo Bạch Minh Châu đi đến thư viện trước rồi chờ cô ở đó.
Tòa nhà thứ tư đã bị bỏ hoang từ lâu vì đã được xây dựng từ rất lâu rồi, sau khi học sinh dọn đi, chỗ này liền bị bỏ trống cho đến chừng nào được phá dỡ xây mới lại.
Cho nên ở đây vắng người, căn bản là sẽ không ai đến đây.Cô nhìn thấy Hứa Đan Thu ở trong phòng học tầng một, cô ta đang đưa lưng về phía cô.
“Chị, có chuyện gì vậy?”
Hứa Đan Thu quay lại, không nói gì mà chỉ hung hăng giơ tay tát vào mặt cô.Hứa Trúc Linh không ngờ tới, nửa gương mặt bị tát nghiêng qua một bên, dần sưng lên theo tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
Cô chỉ cảm thấy đau, rất đau rất đau…Vết thương trước đó do Cố Trường An đánh vẫn chưa hết, không ngờ rằng bây giờ lại bị tát một lần nữa.Cô bụm mặt, trong lòng nổi giận.
“Tại sao chị lại đánh tôi?”
“Cô! Cái con khốn này còn không biết xấu hổ mà hỏi tôi? Cô lại dám quyến rũ anh rể tương lai của cô, rốt cuộc cô có biết xấu hổ hay không!Quả nhiên là mẹ nào thì con nấy! Sao đây, biết Cố Thành Trung ở nhà không được yêu thương nên cô chuyển sang Cố Trường An à? Cô còn hại anh ấy phải nằm viện.
Con