Đầu cô ong ong giống như còn chưa kịp hoàn hồn, cả người chưa kịp phản ứng mà chỉ đơ người ra.
“Không cần tôi nói lại lần hai chứ.” Anh lạnh lùng nói, nhẹ nhàng buông Tô Gia Hân ra.
“Anh đang nói đùa với tôi đúng không? Bạn gái?” Mọi chuyện giống như một lời nói đùa, nhưng anh lại nghiêm túc như thế.
“Cô cảm thấy tôi là người hay đùa lắm à? Hử?”
Hai người giằng co, Cổ Tích Niên đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Biểu cảm của anh, lời anh nói, thật sự không giống như đang nói đùa.
Vậy thì lẽ nào đang nói thật sao?
Lúc này, Tô Gia Hân đứng dậy khỏi sofa: “Em nên đi thì hơn.”
“Không cần đi.
Ở lại đây, sau này em ở nơi này.” Hạ Ngôn giữ chặt bờ vai của Tô Gia Hân, ấn cô ta ngồi trở lại sofa.
“Nhưng anh có vợ rồi, em...!chúng ta.” Tô Gia Hân có vẻ hơi lo lắng.
“Không sao cả, anh không yêu cô ta.
Cô ta chẳng qua là mợ chủ trên danh nghĩa của nhà họ Hạ.
Em mới là bạn gái tôi.” Hạ Ngôn bá đạo nói, không cho phép người ta từ chối.
“Em có thể ở đây sao?” Tô Gia Hân hỏi.
“Đương nhiên.” Hạ Ngôn mỉm cười, ánh mắt nhìn cô có phần dịu dàng.
Sự dịu dàng này bắt nguồn từ việc người phụ nữ này chính là cô gái trên du thuyền hôm đó.
Giữa hai người hình thành một loại từ trường không cho phép người khác xen vào, khiến trong lòng của Tích Niên đứng bên cạnh cảm thấy khó chịu.
Nhìn hai người này, cô không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng rõ ràng nhất chính là quan hệ giữa cả hai lúc này.
Nói cách khác, cô Tô tình cờ bị cô đụng trúng, nhanh chóng trở thành tình nhân của chồng cô.
Hơn nữa, anh còn quang minh chính đại dẫn về nhà, còn cho sống chung một mái nhà với cô?
Có lẽ hôn nhân của họ không có tình yêu nhưng câu nói không sao cả, tôi không yêu cô ta.
Em có thể ở lại đây, khiến người nghe cảm thấy trái tim nguội lạnh.
“Hạ Ngôn, anh thật sự muốn làm tới bước này sao?” Tích Niên khàn giọng lên tiếng.
Hạ Ngôn cười, ngước mắt nhìn Cổ Tích Niên: “Cô không có tư cách nói gì cả.
Tích Niên, cô nên biết rõ lập trường của