Lời nói của Cung Nhược Hàn như là đang đùa giỡn, nói chuyện phiếm vậy.
Tích Niên liếc mắt gắp một miếng đồ ăn vào chén, cũng đưa tay khách sáo gắp trả một miếng cho Cung Nhược Hàn để thể hiện mình là con người lễ phép: "Ai cũng đang trách tôi hại chết Tô Gia Hân nhưng chẳng ai nghĩ rằng cô ta từng đối xử với tôi như thế nào nhỉ? Tôi không giết cô ta thì cô ta sẽ đến giết tôi.
Anh Cung, anh nói thử xem, tôi phải làm sao để tự vệ bản thân đây? Dùng cái mặt đẹp này à? Tôi không nghĩ rằng tôi sai, sống chết giàu nghèo gì đều là do trời, tất cả đều đã được vận mệnh sắp đặt, tất cả những điều tăm tối đó đều đã được sắp xếp cả rồi.”
Cả đoạn lời nói nặng nề này không có xen vào bất kỳ lời nói dối nào.
Nếu như tất cả mọi việc không được vận mệnh sắp đặt, nếu như những điều tăm tối kia không được chuẩn bị từ trước thì sao Tô Gia Hân lại có thể bị hù chết được?
"Cô nói cũng có lý đấy chứ!"
"Tôi nói toàn là sự thật."
"Ài… Vậy tôi đây cũng chỉ có thể nuối tiếc thay cho cô thôi, cuộc sống sau này của cô sẽ không dễ chịu lắm đâu!" Cung Nhược Hàn cười.
"Tôi không sợ."
"Tốt nhất là sau này cô nên bớt nói những câu như thế đi! Bây giờ cô không sợ là vì cô vẫn chưa thấy được thứ khiến cô sợ.
Cô nhóc họ Cố, trái lại tôi rất bội phục cô vì sự gan dạ của cô.
Người dám đối địch với kẻ như Ngôn sợ là chẳng còn lại bao nhiêu người, cô là một trong số đó." Cung Nhược Hàn nói một cách trêu ghẹo nhưng những câu này chắc chắn là đều là sự thật.
Người dám dùng sống chết ra đối nghịch với Hạ Ngôn chắc chắn không có nhiều, cô lại to gan làm được.
Tích Niên im lặng, nếu chỉ như vậy thì cô cũng không xứng với những lời ca ngợi này, vì những gì đổi lại được chỉ có đau đớn vô tận mà thôi.
Cung Nhược Hàn nói: "Thức ăn đã nguội cả rồi, tranh thủ thời gian mà ăn đi, cô nhóc ạ!"
"Ờ…" Tích Niên cầm lấy đôi đũa, bắt đầu ăn từng miếng một.
Dù cho mỗi lần nhai nuốt, khuôn mặt cũng sẽ đau đớn theo.
Cô chỉ có thể chịu đựng, cố gắng chịu đựng.
Mà Cung Nhược Hàn lại vẫn luôn không đụng đũa, đôi mắt sắc lẻm nhìn Tích Niên.
Tuy cô gái này rất thú vị, nhưng rốt cuộc thì câu nói nào mới là thật, câu nào mới là giả? Vẻ bề ngoài trong sáng này thật sự ẩn giấu những thứ mà người đời không chịu nổi sao? Haiz… Nếu như cô không phải là người phụ nữ của Hạ Ngôn, trái lại anh ta rất muốn lột lớp da trong sáng bên ngoài này ra, để nhìn xem hình dạng thật của cô gái này là gì!
"Anh Cung, anh nói muốn đến đây ăn cơm, sao không chịu đụng đũa mà nhìn tôi làm gì?" Tích Niên không nuốt nổi nữa, cảm thấy rất kỳ lạ…
"Không có gì đâu, cô cứ ăn tiếp đi, đừng để ý đến tôi."
Hả…
Bị một đôi mắt sắc lẻm như vậy nhìn chằm chằm, sao cô có thể không biết xấu hổ mà tiếp tục ăn được chứ.
Hơn nữa dù sao cô cũng là người mời khách, đã thế lại không có đồng nào trên người, còn thiếu nợ, sao có thể ăn được nữa! Cô nhanh chóng bỏ đũa xuống: "Anh Cung muốn nói gì thì cứ nói đi, đừng như vậy mãi."
"Tôi không có gì muốn nói hết."
"Vậy anh nhìn tôi…"
"Do cô xinh thôi!" Anh ta vui vẻ nói, rất hiển nhiên rằng đây chỉ là câu nói bông đùa mà thôi.
Thế nhưng Tích Niên lại chẳng thể cười nổi dù chỉ một chút: "Anh Cung, nếu anh đã không có gì muốn nói, vậy thì tôi hỏi anh vài điều được không?"
"Hỏi tôi vài điều? Được thôi!" Anh ta rất hào hứng, khuôn mặt cười vô cùng sáng lạng mà nhìn Tích Niên.
Tích Niên nói: "Anh Cung và Hạ Ngôn thân nhau như vậy, nhất định cũng biết chuyện trước đây tôi từng có một người chị em tên là Trương Cảnh Nhi nhỉ."
Cung Nhược Hàn khẽ gật đầu: "Ừm…"
"Hạ Ngôn cưới tôi rồi dùng rất nhiều thủ đoạn để khiến tôi phải đau khổ, thậm chí còn lợi dụng chị em của tôi để khiến tôi bị tổn thương, sau đó lại đưa Tô Gia Hân về.
Thật ra tôi cũng không hiểu vì sao anh ấy lại cưới tôi.
Đôi khi tôi có thể nhìn thấy sự căm hận trong đôi mắt của Hạ Ngôn, tôi cảm thấy anh ấy đang hận tôi, vậy thì tại sao lại cưới tôi?" Điều này vẫn luôn là một câu hỏi trong lòng cô.
Mặc dù cô đã từng nghĩ lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó để lấp đầy khoảng trống trong lòng, nhưng quả nhiên cô vẫn canh cánh trong lòng chuyện này.
Nghe vậy, đôi mắt của Cung Nhược Hàn tối lại.
Quả nhiên cô gái họ