"Thưa cô! Nếu cô cứ như thế này thì đừng trách chúng tôi không khách sáo!" Đàn em mặc áo đen tuyên bố.
Tích Niên cau mày, cô chắc chắn sẽ không thể vào được nếu cứ tiếp tục như thế này, không thể không dùng tuyệt chiêu rồi, cô hất tay, nói như một nữ hoàng: "Mở to mắt của mấy người ra nhìn xem tôi là ai! Ngay cả tôi mà cũng không cho vào à?"
"Cô là…"
"Tôi là vợ của Hạ Ngôn, anh nói xem tôi là ai…"
Lúc này, một số thuộc hạ từ trên xe bước xuống: "Ế, tôi biết cô ấy…" Cuối cùng cũng có một người nhận ra Tích Niên.
Những người mặc đồ đen này có chút ngơ ngác.
Phải tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, Tích Niên lập tức lấy khí thế ra, nói: "Để tôi vào trong! Nếu không mấy người sẽ biết tay!" Mặc dù nói lời này không phải tính cách của cô, nhưng mà chuyện gấp, không còn cách nào khác, chỉ có thể nói như vậy.
“A… hay là cô đợi ở đây một lát, chúng tôi lên trên hỏi một tiếng.
" Thuộc hạ mặc áo đen cuối cùng cũng nhượng bộ.
“Được thôi.
” Dục tốc bất đạt, mấy người mặc đồ đen này, người nào người nấy đều dũng mãnh, nếu như thực sự chọc tức họ thì cái bộ xương yếu ớt gió thổi cũng bay này của cô còn không bị đánh một cái bay về ổ luôn à!
Tên thuộc hạ mặc áo đen vội vã bước vào trong tòa nhà, Tích Niên lo lắng dậm chân ở bên ngoài, ông trời ơi là ông trời, ông trêu đùa tôi nhiều lần như vậy rồi, xin ông lần này hay đại phát từ bi, bảo Hạ Ngôn ra ngoài gặp tôi, để tôi làm hóa giải hiểu lầm này, đừng để thù hận tiếp tục kéo dài hơn nữa.
Đi tới đi lui bên ngoài mấy vòng liền.
Đợi một lúc, chỉ nhìn thấy một đám người bước ra khỏi tòa nhà, vô cùng uy phong! Mà người đàn ông đi đầu khoác áo gió, dáng người thẳng tắp, cơn gió nhẹ thổi qua tóc anh.
Cho dù anh đứng ở đâu cũng khiến người ta vừa nhìn đã nhận ra.
Biết anh là người đàn ông đêm đó, Tích Niên lại có chút gượng gạo, không biết nên hận anh hay là trách anh…
“Hạ Ngôn!” Cô vội vàng vẫy tay với anh.
Một lúc sau, anh đi tới và lạnh lùng nhìn cô: "Cô tới đây làm gì?"
Tích Niên trông cực kỳ lo lắng, hận không thể kéo tay áo của anh lại và nói: "Anh đến đây để bàn công việc làm ăn với Thẩm Thừa Quang à?"
“Hờ, hóa ra là cô đến đây vì chuyện này à!” Một tia sáng lạnh lùng lóe lên trong mắt Hạ Ngôn, anh liếc nhìn Tích Niên, trong mắt có thêm một chút thù địch.
Đúng là cô đến vì Thẩm Thừa Quang, nhưng cũng đến vì xóa bỏ hiểu lầm kia: "Tôi biết anh rất hận tôi và Thẩm Thừa Quang vì chuyện của Tô Gia Hân, anh đừng như vậy.
Tôi…"
Cô còn chưa nói xong đã bị ánh mắt thù địch của Hạ Ngôn ép dừng lại rồi, anh lạnh lùng nói: "Hừ, cô đã không thể lo được cho bản thân mình rồi mà còn đến cầu xin thay cho người khác à? Cô kia, cô cho nghĩ mình là ai hả?"
"Anh nghe tôi nói hết có được không, chuyện không phải như anh nghĩ đâu!"
"Mới có mấy ngày mà cô đã soạn ra kịch bản để nói dối rồi à? Sao hả? Cô lo lắng sợ rằng tôi sẽ giết Thẩm Thừa Quang à? Hừ, cô kia, cô thật là buồn cười!" Anh đã vô cùng hận Tích Niên từ lâu rồi, trong mắt anh lúc này tất cả những gì cô nói đều trở thành lời nói dối.
Tích Niên lắc đầu, cô không biết mình phải nói gì mới có thể khiến cho Hạ Ngôn bình tĩnh lại và nghe cô nói: "Quả nhiên anh muốn giết Thẩm Thừa Quang phải không? Lấy bàn chuyện làm ăn làm cái cớ đến đây là vì muốn trả thù chúng tôi, nhưng Hạ Ngôn, anh có biết rằng mọi chuyện đã sai rồi không, ngay từ đầu đã sai rồi!"
"Sao hả? Cô sợ Thẩm Thừa Quang bị tôi giết nên đau lòng à?"
"Anh… thật ra, cái đêm hai tháng trước ở trên du thuyền…" Tích Niên lấy hết can đảm ra nói, cô chỉ mới nói được một nửa.
Ầm! Âm thanh chói tai xuyên thủng bầu trời.
Người phụ nữ anh gặp trên du thuyền đêm hôm đó là tôi, không phải