Đây là thứ gọi là ngày tháng đau khổ sao? Giữa huấn luyện tàn khốc này.
Cô không cảm nhận được gì, chỉ thấy mình hệt như một bộ máy.
Cô sắp mệt chết rồi, thật sự đã không chịu nổi nữa rồi.
Có một lần cô bị ngã từ đường trên cao khi đang vượt qua xuống, ngã sấp xuống chân không cử động được, nhưng huấn luyện nghiêm khắc của Đoan Nguyệt không hề dừng lại, chân không cử động được, thì chuyển sang huấn luyện dùng tay.
Mỗi ngày trên người cô lại có thêm vết thương mới, cứ thế mà trôi qua một tháng.
“Á…” Khi đang bật nhảy, cô sơ ý va phải chỗ khác, đầu ong ong, người ngã sấp xuống dưới.
“Đứng dậy!” Đoan Nguyệt đi tới, thúc giục cô nghiêm khắc như mọi khi.
Cô cố đứng lên, nhưng hai tay vô lực: “Tôi, tôi không thể.”
“Đứng dậy!” Lặp lại mệnh lệnh như một lời cảnh cáo.
Cuộc sống một tháng qua cho Tích Niên biết rằng nếu như cô không đứng dậy, sẽ phải đối diện với càng nhiều đau khổ hơn.
Nhưng mỗi lần cô nhổm dậy, lại ngã xuống đất, không được, cô không làm nổi.
Cô thật sự đã cố hết sức rồi: “Tôi, không làm được, tôi thật sự không làm được!”
Đoan Nguyệt lạnh lùng nhìn cô: “Cô chắc chắn chưa?”
“Tại sao tôi phải ngày đêm ngồi trên cái thứ nhảm chán này? Tôi mệt rồi, tôi muốn nghỉ ngơi, tôi muốn gặp Tiểu Hoại.
Tôi không muốn tiếp tục như thế này nữa.” Những ngày lấy nước mắt rửa mặt đã qua không biết bao nhiêu lần, đau đớn tích tụ trong lòng, nháy mắt toàn bộ ùa ra.
“Nhớ kỹ lời cô vừa nói.” Anh ta nói, tóm lấy tay Tích Niên, kéo người cô ra ngoài.
Đoan Nguyệt không để ý cô ra sao, giống như kéo một xác chết đi tới chỗ bờ biển.
“Đừng… đừng…” Cô chỉ có thể cắn răng chịu đựng cơn đau, cuối cùng bị ném lên thuyền, sau đó cô mệt mỏi muốn thiếp đi.
truyen bjyx
Cô chưa từng được ngủ đủ giấc, thèm muốn được ngủ thêm một chút, thêm một chút nữa.
Tới khi mở mắt ra, bầu trời xanh biếc đập vào mắt cô, đây là, trên máy bay!
Tích Niên quay đầu qua, trên ghế sô pha bên cạnh, Đoan Nguyệt đang cầm tờ báo đọc chăm chú, cô chống người ngồi dậy: “Chúng ta, đang đi đâu?”
“Quay về đất nước của cô, thành phố của cô!”
Quay về căn nhà ở Trung Quốc đó sao? Là muôn trả cô lại sao? Vì thế lại ủ rũ nói: “Tôi, Đoan Nguyệt, tôi, tôi, tôi.” Lúc ấy cô thật sự rất mệt
Rất đau, mới nói ra nhưng câu như thế, chỉ muốn trút giận thôi, không phải thật sự muốn trở về.
Đoan Nguyệt bỏ tờ báo, mặt nạ màu bạc xuống, con ngươi màu hổ phách tỏ ra hết sức lạnh lùng.
Tích Niên cúi đầu, không dám nhìn vào đôi mắt ấy: “Tôi lúc ấy chỉ vì quá mệt, nên mới nói như vậy.
Tôi… thật ra tôi…” Thật ra cô không biết trong lúc lúc này như thế nào, từ bỏ, tất cả nhưng chuyện này? Hay nên tiếp tục? Trước mắt mờ mịt.
“Tôi cho cô ba ngày nghỉ, sau ba ngày nghỉ, đi hay ở lại, do cô tự quyết định.” Đoan Nguyệt cắt ngang mạch suy nghĩ của cô.
Ba ngày? Cho ba ngày nghỉ để cô thoát khỏi mơ hồ sao? Tích Niên không biết thế này rốt cuộc là được hay không, nhưng chắc chắn Đoan Nguyệt đã cho cô một ân huệ rất lớn.
Lộ trình máy bay vượt đường xa xôi, cô trở lại thành phố thân thuộc ấy.
Ở chung khách sạn với Đoan Nguyệt.
“Hôm nay là ngày đầu tiên, trở lại nơi xa cách gần một năm, cô có thể tới nhưng nơi cô muốn.” Đoan Nguyệt nói với cô.
“Vậy anh thì sao?”
“Chuyện này cô không cần quan tâm.”
“Ừm.” Một mình ra khỏi khác sạn, có lẽ là đã quen với cơn đau, cho dù cơ thể vẫn sót lại đau đớn dữ dội nhiều ngày, nhưng đi đường các thứ, không tốn sức chút nào.
Đứng bên đường người đến người đi, vậy mà cô lại không biết mình nên đi đâu! Trong thành phố quen thuộc này, cô có lẽ nên về nhà nhỉ?
Ngoài nhà ra, còn còn có thể đi tới đâu đây?
Nhà họ Cố, nơi nuôi dưỡng cô trưởng thành, đứng bên ngoài cổng lớn, cô ấn chuống, lát sau có một người làm đi ra, người làm nhìn Tích Niên ở bên ngoài cổng sắt: “Xin hỏi cô là?”
Tích Niên nhíu mày, người làm này xem ra là người mới, cô cũng