Khóe miệng của Đoan Nguyệt hơi cong lên: "Hừ, cô có quyết tâm sao?"
Hai tay của cô nắm chặt, nhẹ nhàng gật đầu.
Cô không phải không thừa nhận, Đoan Nguyên có cái tài riêng.
Trở về Trung Quốc, không chỉ nhìn thấu sự thật mà còn để cô lại một lần nữa thấy được sự mềm yếu của chính mình.
Vì trong khoảng thời gian mang thai này, sống cuộc sống không tranh đoạt, không lo không nghĩ với Ly Minh và Ly Tiêu khiến cho bản thân lười nhác cẩu thả! Bây giờ nhìn lại đời người, thấy rõ bản thân còn rất nhiều rất nhiều chuyện muốn làm...
"Tôi đã xác định con đường phía trước rồi, tôi không còn u mê nữa!"
"Muốn đi theo tôi không?" Đoạn Nguyệt chìa tay về phía cô.
Giống như ngày mưa to một năm trước, anh ấy cũng chìa tay ra với cô như vậy.
Lần đó, cô việc nghĩa không từ mà tin tưởng anh ấy, bây giờ, cô có còn muốn làm việc nghĩa không từ mà tin tưởng anh ấy nữa chăng!
Cố Tích Niên chậm rãi vươn tay: "Ừm."
Vào buổi tối, cô và Đoạn Nguyệt chào tạm biệt thành phố này, trở về một nơi quen thuộc khác, cũng không đi thẳng đến bờ biển huấn luyện kia mà là đưa cô về nơi căn phòng nhỏ bé không tranh đoạt kia.
Đoạn Nguyệt từng nói sẽ cho cô nghỉ ngơi ba ngày, cô ở cái thành phố kia ngây ngốc hai ngày rồi nên chỉ còn một ngày để nghỉ ngơi.
Qua ngày mai nữa sẽ tiếp tục huấn luyện.
Lúc trở lại thì đã muộn, vì không muốn quấy rầy giấc ngủ của mọi người, cô cẩn thận nhẹ chân nhẹ tay đi về phòng ngủ, giờ của sân huấn luyện tại bờ biển cứng ngắc, trái lại cô lại rất nhớ cuộc sống này.
Thế nhưng cô của bây giờ, cho dù cuộc sống có tốt đẹp thế nào cũng không cho phép thần kinh của cô có chút sơ xuất và mệt mỏi nào, cô đã quyết tâm bắt đầu lại rồi!
Ngày tiếp theo.
"Tiểu Hoại, Tiểu Hoại...để mẹ ôm một cái nào." Hơn một tháng không được gặp con, cô thật sự nhớ con muốn chết rồi.
Mỗi ngày ở sân huấn luyện, cô đều nhớ nhung con mình.
Ly Minh đứng bên cạnh: "Nghe nói, anh Nguyệt đưa cô về thành phố trước kia, sao rồi? Nghĩ thông rồi chứ?"
Tích Niên ôm con khẽ loạng choạng: "Ừm.
Tôi thề không còn chút mờ mịt nào nữa, cho dù phía trước là núi đao, biển lửa, tôi cũng làm việc nghĩa không chùn bước."
"Cô nhóc thối."
"Hửm?"
"Cô cho rằng cuộc sống sau này vẫn đơn giản như một tháng đó sao?" Ly Minh thản nhiên nói.
"Có ý gì?" Cô chưa từng cảm thấy một tháng huấn luyện kia đơn giản.
"Tiếp theo đây, mới chính thức là đích đến của cô.
Sau này đầu của cô, phải cột vào trên lưng mà sống rồi!" Ly Minh vỗ lên cái hông.
"Đầu trên cột sống?" Ngụ ý là cuộc sống sau này rất nguy hiểm, thậm chí là nguy hiểm đến
Tính mạng.
"Sau này đừng có bị dọa đái ra quần là tốt rồi." Cậu ta nhếch mắt.
Phụt...Suýt chút nữa thì Tích Niên bật cười, rũ mắt nhìn cục cưng, nói: "Cho dù là nguy hiểm, tôi cũng sẽ không chết, vì Tiểu Hoại không thể không có tôi.
Tôi là mẹ của nó, tôi muốn cùng nó trưởng thành."
Ly minh không nói gì, chỉ nghiêng đầu sang một bên mà nở nụ cười, nhỏ giọng nói: "Đúng là cô nhóc thôi mà." Dại dột lại có hơi đáng yêu.
Ngày nghỉ hôm nay cơ bản cô đều ở bên cạnh con.
Đến chạng vạng tối.
Ly Minh mặc một cái áo ba lỗ và cái quần bảy phân, trên vai khoác một cái áo khoác: "Đi thôi, đưa cô đến trụ sở huấn luyện."
"Ừm."
"Đợi chút, tôi khóa cửa cho kỹ đã." Ly Minh một tay ôm Tiểu Hoại, một tay cầm cái chìa khóa khóa cửa.
Tích Niên khó hiểu nhìn Ly Minh: "Ly Minh, anh cũng đi sao? Tên nhóc thối đưa đến trụ sở huấn luyện là được rồi mà."
"Chúa công nói, Tiểu Hoại đã một tháng, không thể rời khỏi mẹ.
cho nên để chúng ta đưa con đến trụ sở huấn luyện ở luôn." Ly Minh dịu dàng nói.
Niềm vui đến quá nhạn, trong một thoáng Tích Niên không tin được vào tai của minh: "Cậu, cậu nói thật sao?"
Ly Minh đặt một tay lên vai của Tích Niên, ung dung nói: "Tuy anh Nguyệt trông có vẻ lạnh lùng nhưng trái lại lại đối xử với cô rất tốt."
Thoáng nhìn Ly Minh, cô dường như không thể kìm nén được nỗi kích động trong lòng mình, vậy có nghĩa là, sau này cô có thể thường xuyên nhìn thấy Tiểu Hoại sao? Không cần chịu đựng nỗi đau chia lìa con minh nữa.
Trong lòng âm thầm cảm kích Đoạn Nguyệt anh ấy đúng là không phải cái dạng vô tình như ngoài mặt.
Về tới trụ sở huấn luyện bên bờ biển, Ly Minh quét dọn mấy căn phòng, định ở lâu.
Rồi trở về đưa không ít dụng cụ đến.
Mà Tích Niên lại bị gọi