"Hả?"
"Chúng ta về trước thôi, Tiểu Hoại đang ở một mình đó, có lẽ nửa đêm sẽ khóc lên."
Ly Minh không nói gì, chỉ nhìn thoáng qua Tích Niên và Đoan Nguyệt một cách thâm thúy, sau đó khẽ gật đầu, quay người đi về trụ sở huấn luyện.
Gió biển ban đêm rét thấy xương, bây giờ đang chuyển sang mùa đông lạnh lẽo, đứng đây cảm thấy lạnh không chịu nổi.
Tích Niên chăm chú nhìn con ngươi màu hổ phách dưới mặt nạ màu bạc của anh ấy: "Sau lễ rửa tội, tôi nên làm gì tiếp đây? Là huấn luyện ngày qua ngày sao?"
"Những thứ dạy cho cô, vĩnh viễn chỉ là kỹ xảo bên ngoài mà thôi.
Với cơ thể, vĩnh viến không thể dừng luyện tập.
Tiếp theo cô cần, không chỉ là học tập những thức trong trụ sở huấn luyện này, những gì tôi có thể giúp cô tôi đã giúp rồi."
"Hết rồi?" Cô hơi khó tin, tuy có thể cảm nhận được tố chất cơ thể của cô đã tốt hơn trước một cách rõ rệt, hơn nữa còn biết dùng súng, dù phương pháp vẫn chưa tốt.
Cũng biết vài chiêu đánh nhau rồi, những cái này là cho tên nhóc thối dạy cho.
Nhưng vẫn chưa đủ thuần thục để vận dụng.
"Ừm.
Từ hôm nau trở đi, cô phải bắt đầu tự tìm tòi một con đường cho riêng mình." Anh ấy nói.
"Đoan Nguyệt, có thể chỉ cho tôi một con đường sáng không?"
"Thợ săn." Anh ấy thản nhiên nói: "Đi tìm tòi con đường trở thành thợ săn đi, chờ đến ngày cô có được giấy phép làm thợ săn, mới là thành công."
"Thợ săn? Đó là cái gì?" Thì ra những gì mà cô học ở hiện tại chỉ là cơ bản của một thợ săn mà thôi.
Cái tên chưa từng được nghe kia khiến cô tò mò không thôi.
"Thế giới này trắng hay đen, tôi đã nói rồi, để cho cô dừng chân trong bóng tối.
Có biết là vì sao không?"
Tích Niên lắc đầu.
Anh ta tiếp tục nói: "Bởi vì cuộc sống mà cô từng sống đều là màu trắng cả, cô cần bóng tối tiến vào trong linh hồn của cô, một lần nữa đối mặt với cái thế giới này.
Để cho màu trắng và màu đen cùng tồn tại trong trái tim của cô!"
Cô giơ tay lên, thoáng chạm vào trái tim của chính mình, đó chính là phần lương tâm không thể mất đi của cô, cho dù có đối diện với xã hội đen, thật sự loại người như vậy sao? Dừng chân trong hai giới hắc bạch: "Thợ săn là làm cái gì?"
"Thợ săn tiền thường, nếu tôi nói như vậy thì có lẽ cô sẽ hiểu rõ hơn đôi chút."
Thợ săn tiền thường? Nghĩa trên mặt chữ, cô cũng hơi hiểu được:
"Đi làm chuyện gì đó rồi đạt được tiền thưởng sao."
"À, đúng.
Trong giới xã hội đen, có một loại người, gọi là sát thủ.
Trong xã hội bình thường có một loại người, gọi là cảnh sát.
Mà giữa hai loại người này có một loại người gọi là thợ săn! Thợ săn không có tốt xấu tuyệt đối, có thể thông đồng làm bậy trong xã hội đen, cũng có thể vâng lời cảnh sát đi bắt tội phạm.
Thậm chí ở rất nhiều quốc gia, cảnh sát đều thuê thợ săn đi trợ giúp.
Cái nghề này, rất ít người bình thường nào hiểu rõ nhưng lại là một nghề nghiệp tự do.
Khi nhận được giấy phép làm thợ săn sẽ chứng minh được năng lực của cô.
Chỉ có người mạnh mẽ mới có thể trở thành thợ săn."
Thợ săn, hai chữ này nháy mắt tiền vào trong thế giới của cô, cô chỉ có thể cảm thán xem một nghề nghiệp như vậy có thật sự tồn tại hay không? Quả nhiên cô từng giống như một con ếch ngồi đáy giếng, hoàn toàn không biết bầu trời ngoài kia rộng lớn đến cỡ nào.
"Tôi phải làm sao mới có thể thi được giấy phép làm thợ săn?"
"Cái nghề thợ săn này đã được pháp luật của rất nhiều quốc gia bảo vệ, mà giấy phép thợ săn cũng phải trải qua rất nhiều cửa ai khó khăn mới có thể thi được.
Vậy thì từ hôm nay trở đi, cô phải dùng hết những kinh nghiệm để thi được giấy phép thợ săn."
"Bình thường thì mất bao lâu có thể thi được?"
"Có vài người, thi cả đời cũng không đậu được, có người dùng nửa đời người mới được, mà có vài người, chỉ cần vài năm là có thể thi được rồi.
Những chuyện này đều là vấn đề lý lịch."
"Vậy thì tôi cần bao lâu mới có thể thi được?"
"Năm năm."
"Năm năm?"
"Ít nhất năm năm, chỉ cần học xong những cái cơ bản nhất, cô sẽ trưởng thành hơn nhiều."
Ít nhất năm năm, câu nói kia đúng là có thể