Mọi người đều nói con cái là một miếng thịt trên người ba mẹ, lúc này trái tim cô đau đớn, giống như bị dao cắt vậy.
Điên cuồng tìm kiếm bóng dáng Tiểu Hoại, gặp người liền hỏi, không ngừng hỏi.
Nhưng hỏi như thế nào, nhận được đáp án đều là lắc đầu, lắc đầu! Hoặc một số người nói rằng một cậu bé đã bị đâm bởi một chiếc xe hơi và sau đó được chủ xe đưa đi.
Điều không muốn nghe nhất là có một đứa trẻ bị đụng trúng.
Cô không thể chấp nhận nổi...
“Tiểu Hoại...!con đừng dọa mẹ, Tiểu Hoại...” Chật vật đi trên đường, hốc mắtđã ngân ngấn nước từ lâu.
Bốn năm qua, ngoại trừ giả vờ khóc ra, cô hầu như rất ít khi rơi nước mắt, trái tim được bao bọc bởi những mảnh sắt kín đáo.
Nhưng đứa nhỏ, vẫn là một cái gai trong lòng cô.
Tìm tới tìm lui, từ ban ngày tìm đến chạng vạng, cô đã khóc đến mức người đầy nước mắt, tiếng gọi thất thanh, khiến cho cổ họng khản đặc, nhưng vẫn luôn không ngừng tìm kiếm.
Khi không thể tìm thấy con mình, cô ngồi bất lực bên cạnh hàng cây và bật khóc, cố chấp
Hoàng hôn buông xuống, sắc trời càng ngày càng tối.
Lúc này, trong một tòa nhà lớn xa hoa, có thể dễ dàng nhận thấy toà nhà này vừa được xây, mang theo cảm giác xa hoa, lớn hơn toà nhà họ Hạ gấp mấy lần.
“Cậu chủ, tỉnh rồi tỉnh rồi, cậu chủ nhỏ đã tỉnh lại.” Người giúp việc phấn khích chạy xuống cầu thang.
Hạ Ngôn nhíu mày: “Cậu chủ nhỏ?”
Cô người làm sửng sốt, có hơi khiếp sợ rũ mắt xuống, dạ thưa hỏi lại: “Dạ? Cậu bé đó, không phải con của cậu chủ sao?”
“Cô cảm thấy có khả năng không?” Mặt Hạ Ngôn nhanh chóng trở nên lạnh ludng, đứng dậy, chậm rãi đi lên lầu.
Cô người làm hoàn toàn ngây dại, cậu chủ đột nhiên bế một đứa trẻ bị thương trở về.
Hơn nữa dáng vẻ còn có chút giống nhau, đương nhiên cô ta cho rằng đây là con riêng của cậu chủ, chẳng lẽ không phải sao?
“Ôi, tôi nghe người lái xe nói rằng đứa trẻ đó không cẩn thận bị tài xế đụng phải.
Vì vậy, cậu chủ đưa về để chữa trị” Cô người làm thì thầm với cô ta.
“Hả? Tôi tưởng đó là con của cậu chủ!” Người giúp việc vỗ ót mình, chỉ hận bản thân phỏng đoán lung tung, lại nói tiếp: “Nhưng thật kỳ lạ, cậu bé kia giống cậu chủ ít nhất là năm, sáu phần.”
“Vậy sao? Tôi không chú ý! Có điều hình như khuôn mặt nhỏ nhắn rất đẹp trai.”
“Tôi vừa cùng bác sĩ chăm sóc đứa trẻ trên đó, tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đó rất lâu, càng nhìn càng giống! Làm thế nào cũng cảm thấy giống như con riêng.”
“Xuỵt...!không được nói lung tung, nếu bị cậu chủ nghe thấy, cho dù cô có mười cái đầu cũng không đủ chém.”
Cô người làm đang bàn tán cũng không dám tiếp tục nữa, đành phải kéo khóa miệng.
Trên lầu, Hạ Ngôn không vội vàng đi vào phòng ngủ, cả phòng bác sĩ y tá nhao nhao cung kính cúi đầu: “Anh Hạ.”
Các bác sĩ và y tá vội vàng đứng sang một bên, nhường đường cho Hạ Ngôn.
“Thằng bé thế nào rồi?”
“Vừa tỉnh lại, đúng là kỳ tích! Cơ thể hoàn toàn không có gì đáng ngại, chỉ bị trầy đôi chút, cùng vết thương ngoài da mà thôi, bôi chút thuốc qua vài ngày là có thể tốt hơn.
Có điều chỗ chân phải của cậu bé, vết thương hơi nặng một chút, có điều bôi chút thuốc, qua một ngày hai ngày sẽ tốt.” Bác sĩ cung kính nói hết.
“Hu hu hu, hu hu hu hu...” Lúc này, từ ** truyền đến tiếng khóc lớn.
Đôi mắt xanh liếc qua, anh đi đến bên giường, nhìn đứa nhỏ **: “Khóc cái gì?”
“Có phải cháu bị què rồi không?” Nước mắt nước mũi Cố Tiểu Hoại chảy tèm lem, tiêu đời tiêu đời rồi.
Có khi nào sau này cậu bé biến thành một người tàn phế hay không? Như vậy cậu bé chính là con ghẻ của mẹ...
Hạ Ngôn lạnh lùng nhìn cậu bé: “Không được khóc” Anh gần như nói với giọng điệu ra lệnh.
“A...” Cố Tiểu Hoại nghẹn một hơi, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng sắp nghẹn đỏ, cậu bé trừng mắt tròn xoe, nhìn thẳng Hạ Ngôn: “Hu hu hu hu...” Một hơi không nhịn được, vẫn khóc lớn lên.
Đôi mắt xanh trở nên lạnh lẽo hơn.
Mà bác sĩ y tá đứng ở một bên lại sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh, cái này tuy là một đứa trẻ, nhưng cũng không nên khiêu chiến sự kiên nhẫn của tổng