“Nhóc con, không phải không muốn đi học sao?”
“Cái này gọi là hy sinh bản thân, hoàn thành việc lớn.
Mẹ, nếu như mẹ không đi làm, chúng ta đều sẽ chết đói ở đầu đường.
Dù sao con cũng có đại ca nhặt xác, còn mẹ thì sao?” Cậu bé nói có bài có bản.
Nếu không phải thấy con trai đang bị thương, cô chỉ hận không thể đánh đứa bé này một cái: “Nhóc con, vậy mà lại theo Minh học một đóng thứ không nên học.”
Cố Tiểu Hoại tinh nghịch le lưỡi một cái.
Cả ngày này, Tích Niên bỏ ra thời gian hơn nửa ngày tìm cho con trai một nhà trẻ, vốn dĩ định để con trai ở nhà tịnh dưỡng mấy ngày.
Chẳng qua Tiểu Hoại ngược lại là kiểu sao cũng được, vỗ ngực một cái nói: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, con đâu còn là con nít ba tuổi nữa.”
Giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống: “Biết rồi biết rồi, con bốn tuổi rồi chứ gì.”
“Chút thương tích nhỏ này có làm sao, ngày mai con đã có thể đến nhà trẻ đi học rồi.”
“Ừ.”
Thời gian một ngày luôn vội vã trôi đi, buổi sáng của một ngày mới, nhìn thấy bộ dạng bay nhảy con trai, đã hoàn toàn giống như người bình thường rồi.
Thật sự không dám tin bộ dạng này giống như từng gặp tai nạn giao thông! Tháo băng gạc quấn trên chân con trai ra, đưa đến nhà trẻ
“Mẹ, mẹ đi tìm việc làm đi, không cần lo lắng cho con.” Lúc vào học, Cố Tiểu Hoại còn quan tâm dặn dò một câu.
Cô khẽ cười một cái, một cuộc bão tố của vụ đụng xe qua đi, phải chăng có thể đưa mọi chuyện đi vào quỹ đạo, tìm một công việc chăng? Cũng tốt, chuyện về thợ săn tạm thời để sang một bên, cô cũng tạm thời làm quen một chút với cuộc sống của người bình thường.
Chẳng qua tìm công việc gì thì ổn đây?
Nhớ tới tấm thẻ của con trai, công ty Ngài Âu? Thật sự tuyển người sao? Kệ đi, mặc kệ có phải hay không, đi thử liền biết.
Dựa theo địa chỉ, cô tìm được địa chỉ của tập đoàn Ngài Âu, đây là một toà văn phòng gồm hai toà nhà lớn liền lại với nhau, vô cùng đồ sộ.
Nhìn từ bên ngoài toà nhà đã đủ thấy được rằng, nơi gọi là tập đoàn Ngài Âu này nhất định là một tập đoàn rất lớn.
Chẳng qua hơi kỳ lạ, một công ty lớn như thế, năm năm trước tại sao cô không có nghe qua tên của tập đoàn này? Chẳng lẽ do kiến thức của cô nông cạn sao? Hay là nói trong vòng năm năm ngắn ngủi này, thành phố này thay đổi như bay vậy?
Mang theo vài phần nghi ngờ, ôm tâm trạng muốn thử sức, cô bước vào đại sảnh tầng một của công ty Ngài Âu.
“Có cần giúp đỡ gì không ạ?” Nhân viên lễ tân hỏi một cách lịch sự.
Tích Niên để tấm thẻ lên: “Nghe nói chỗ này đang tuyển dụng việc làm, không biết là cần tuyển chức vụ gì ạ?”
Nhân viên lễ tân ngớ người một lát, nhìn tấm thẻ kia, lập tức dùng máy bàn gọi một cuộc điện thoại, vâng vâng dạ dạ mấy tiếng xong, cung kính nói với Tích Niên: “Phải ạ, ở đây chúng tôi tuyển nhân viên, mời cô đi bên này.”
“Ờ.”
Đi theo đến một văn phòng: “Mời cô tự mình vào ạ.”
Cố Tích Niên bước vào văn phòng: “Chào anh, tôi đến ứng tuyển.
Không biết chỗ các anh tuyển dụng chức vụ gì ạ?”
Trước bàn làm việc, một người đàn ông trung niên ngẩng đầu, vừa rồi anh đã nhận được điện thoại của cấp trên công ty.
Nói là nếu có người cầm tấm thẻ của công ty đến ứng tuyển, cứ cho cô một chức vụ: “Tôi là người phụ trách bộ phận nhân sự của công ty, cô biết làm gì? Tốt nghiệp ngành gì? Có sở trường và chuyên môn gì? Có mang lý lịch tới không?”
“Có mang..” Muốn tới ứng tuyển nên cô chắc chắn đã sớm chuẩn bị thứ này rồi, lấy lý lịch cá nhân từ trong túi ra, tất nhiên phần lý lịch này là thật giả trộn lẫn.
Họ tên: Cố Tích Niên
Tuổi tác: 23 Tuổi, tốt nghiệp ngành quản lý hành chính trường cao đẳng Quý Tộc.
Nhìn sơ yếu lý lịch, người phụ trách ngẩng đầu: “Cô tốt nghiệp trường cao đẳng Quý Tộc?”
“Vâng.” Cô gật đầu cười, đây đương nhiên là giả, chỉ là để dễ tìm công việc hơn mà thôi, giấy chứng nhận tốt nghiệp cũng là giả.
Chẳng qua ban đầu cô thật sự từng đi học ở ngôi trường đó, chỉ là không có hoàn hành tốt nghiệp mà thôi.
Người phụ trách nâng mắt kính, trường cao đẳng Quý Tộc cũng tính là trường top 1 top 2 rồi, ngành quản lý hành chính sao? Đúng là một nhân tài: “Cô muốn ứng tuyển chức vụ gì?”
Hả? Cái công ty này kỳ lạ thế? Vậy