Thời gian trôi qua từng phút một.
Từ xa một cái bóng lảo đảo chậm rãi đi tới.
Trong đêm yên tĩnh, âm thanh kia tựa như trở nên rất lớn, Cố Tiểu Hoại mở to hai mắt liếc qua đó? Cái bóng tối đen kia là ai?
Cổ duỗi dài, dưới ánh đèn mờ nhạt nhìn cũng không rõ ràng lắm, đen ngòm, người kia đi đường lắc lư, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.
Làm cho người ta không khỏi suy nghĩ lung tung, không phải là có ma chứ?
Lá gan của Cố Tiểu Hoại nổi lên, đeo cặp sách nhỏ trên lưng, hai tay nắm thành nắm đấm từ trên gò đá nhảy xuống: “Là...!mẹ sao?” Cậu bé hét lên một cách thăm dò.
Người kia vẫn vùi đầu, thân hình khom xuống.
Tiểu Hoại đi về phía trước hai bước, trong lòng vừa sợ hãi vừa nghi hoặc: “Là...!mẹ ạ?”
Lại hỏi thêm vài tiếng.
Khi thấy được cái bóng mờ ảo dần dần trở nên rõ ràng...
Cô ngẩng đầu lên: “Tiểu Hoại” Cố Tích Niên cả người là máu, quần áo của cô đã sớm rách nát tơi tả, tóc rối bời, lúc đi bộ vật vờ không còn sức lực, giống như là cố gắng chống đỡ cơ thể để tới đây.
Đồng tử Cố Tiểu Hoại run rẩy, sau khi nghe được giọng nói của mẹ, lập tức chạy tới: “Mẹ! Mẹ ơi!” Cậu bé chạy tới, ôm lấy chân Tích Niên.
“Tiểu Hoại” Tích Niên cúi người xuống, không còn sức lực xoa xoa tóc con trai, cho dù là dưới ánh đèn lờ mờ, cũng có thể thấy rõ sắc mặt cô lúc này tái nhợt.
Hốc mắt chuyển đen, sắc mặt sắp có chút xanh xao, môi khô khốc.
Trên tay, trên chân, từng khoảng vết máu, đã không phân biệt rõ ràng là của cô hay là người khác.
“Mẹ ơi, mẹ làm sao vậy? Mẹ có đau ở đâu không?”
“Mẹ không sao.” Tích Niên cố gắng chống đỡ cơ thể, dùng sức khẽ mỉm cười, sau khi nụ cười qua đi, hai mắt cô nhắm lại, mất hết sức lực ngã xuống đất.
Trong trận ác chiến đó, cô đã sớm kiệt sức, thật vất vả mới thoát khỏi đuổi giết, cơ thể sớm đã chống đỡ không nổi, cô phải sớm ngất xỉu.
Nhưng còn con trai, không gặp được con trai, cô không thể yên lòng, không thể để con trai một mình ở cửa trường mầm non, cho nên...!cô cứng rắn chống đỡ cơ thể.
Vẫn luôn tự nhủ, không thể ngã xuống, không thể ngã xuống, cô tuyệt đối không thể ngã xuống!
Nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy con trai, tất cả tinh thần cùng nghị lực đều sụp đổ, đã không cách nào tiếp nhận nổi cơ thể như cô, lực bất tòng tâm ngất đi.
Cố Tiểu Hoại ngồi trên mặt đất, lay chuyển cơ thể Cố Tích Niên: “Mẹ ơi, mẹ, mẹ mau tỉnh dậy, tỉnh dậy đi!”
Tiếng gọi non nớt, vang lên bên tai cô, Tiểu Hoại… Tiểu Hoại… đừng sợ, mẹ ở… ở đây! Bên tai đáp lại giọng nói của con trai, nhưng ý thức của cô từ từ trở nên mơ hồ, không bao giờ nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa.
Trong mắt Tiểu Hoại ngập đầy nước mắt, chỉ ôm mẹ, đôi tay nhỏ bé của cậu bé dính đầy máu tươi, nhìn thấy máu, cậu lập tức òa khóc.
“Mẹ, mẹ đừng dọa Tiểu Hoại, mẹ mau tỉnh lại, mau tỉnh lại đi, mẹ đừng ngủ, con để lại bánh ngọt cho mẹ, mẹ có đói không? Mẹ dậy ăn một chút được không?”
“Mẹ ơi, con sẽ đưa mẹ về nhà, Tiểu Hoại đưa mẹ về nhà.”
Gọi mẹ không tỉnh, lắc mẹ không tỉnh, cậu bé dùng cơ thể nho nhỏ cầm lấy tay mẹ, cố gắng kéo mẹ trở về, nhưng cậu bé làm sao có sức lực lớn như vậy.
Một mình ngồi bên cạnh Cố Tích Niên khóc, nước mắt không kìm được rơi xuống, canh giữ bên cạnh mẹ, lau nước mắt, không được, không được, cậu bé không thể khóc, cậu bé phải tìm người đến cứu mẹ!
Mạnh mẽ lau khô nước mắt, cậu bé là một người con trai, phải bảo vệ mẹ trong thời gian nguy hiểm nhất!
Sờ quanh trên người mẹ, tuy rằng quần áo đã sớm rách nát tả tơi, nhưng cậu bé vẫn tìm được điện thoại di động trong một cái túi nhỏ.
Đúng rồi!
Giống như nhớ tới cái gì đó, Cố Tiểu