Tích Niên chỉ cảm thấy dạ dày quặn đau, giống như có đàn giun cắn lộn bên trong cơ thể, máu dịch toàn thân trào lên mãnh liệt.
Cô đã không thể kiểm soát được chính mình.
“Phụt!” Phun một ngụm máu.
Nôn thẳng lên người Cung Nhược Hàn, anh ta cúi nhìn: “Này cô nhóc họ Cố! Cô nhóc họ Cố!”
“Khụ…” Khoé môi cô vương máu tươi, đôi mắt mơ màng, trống rỗng, cả người như mất sinh khí, hai chân mềm nhũn khuỵu xuống.
Đỡ lấy cơ thể mềm oặt của cô: “Cô nhóc họ Cố, cô sao vậy? Cô tỉnh lại đi.”
Trong phòng ngủ.
Bác sĩ, y tá đừng trong phòng, còn Hạ Ngôn và Cung Nhược Hàn ngồi trên sô pha.
Hạ Ngôn day trán: “Hàn, hai người ra ngoài ôn lại chuyện cũ kiểu gì? Mà tự nhiên cô ấy lại hộc máu vậy?”
Cung Nhược Hàn cũng day thái dương, anh ta tất nhiên không thể nói cho Hạ Ngôn biết những gì đã nói, chỉ bảo: “Chỉ nói chuyện bình thường thôi mà, ai biết được cô ta đột nhiên trở nên cảm xúc kích động thế, sau đó thì nôn cả lên người tôi.”
Mất đi một phần ký ức, đối với Hạ Ngôn mà nói, là phần thưởng của ông trời, khiến anh quên đi Cố Tích Niên, cũng quên đi hận thù với mẹ cô, không cần phải sống trong thù hận nữa.
Thế nên tốt nhất là vĩnh viễn quên đi những chuyện liên quan tới Cố Tích Niên.
“Chà, cô nàng có thể phun máu lên người cậu, chắc cô ấy là người đầu tiên nhỉ?” Hạ Ngôn cười nói.
“Cậu nói xem? Nếu là người khác, tôi xử đẹp từ lâu rồi.” Bất đắc dĩ nói.
Hai người tán ngẫu rất lâu, bác sĩ đi ra: “Cậu Hạ Ngôn, cậu Cung, chúng tôi đã kiểm tra sức khoẻ cô Cố xong rồi.”
“Cô ấy làm sao vậy?” Hạ Ngôn lạnh lùng hỏi.
Cung Nhược Hàn chống cằm, tò mò nhìn bác sĩ, chẳng nhẽ thật sự tức tới phun máu sao? Cô nhóc này kiềm chế kém quá nhỉ.
Bác sĩ nói: “Cô Cố có dấu hiệu của trúng độc.”
“Trúng độc?”
“Đây là một loại độc tố có tính ẩn nấp, cô Cố có lẽ đã trúng độc vài ngày rồi.”
Cung Nhược Hàn hỏi: “Cô ta trúng độc gì vậy?”
“Trập độc.”
“Phải giải như thế nào?” Hạ Ngôn chống cằm hỏi.
“Loại độc này, là độc mãn tính, có nguy hiểm đến tính mạng hay không thì chưa rõ, nhưng rõ ràng là rất hại tới cơ thể.
Nếu dùng càng thuốc giải độc thông thường, không phù hợp lắm, biện pháp tốt nhất là chưng cất độc tố.”
“Chưng cất?” Cung
Nhược Hà nhướng mày, nói đùa: “Có phải đặt cô ta vào trong lồng hấp rồi chưng cất lên không?”
“Không phải thế.
Loại độc này rất đơn giản, chỉ cần ngâm mình trong suối nước nóng có chứa thuốc, ngâm vài lần, độc tố trong cơ thể sẽ dần được thải ra ngoài, là khỏi thôi.”
“Thế thì quá đơn giản.” Cung Nhược Hàn gật đầu.
“Suối nước nóng chứa thuốc, loại này hình như không nhiều lắm.” Hạ Ngôn bình thản nói.
“Ngôn, cậu quên rồi à, trong thành phố bên cạnh gia tộc tôi, có một suối nước nóng chữa bệnh tự nhiên nổi tiếng.”
“Cô Cố, cô tỉnh rồi sao?” Tiếng y tá cắt ngang cuộc đối thoại của hai người đàn ông.
Trên giường, Tích Niên mở mắt, sắc mặt tái nhợt, có vẻ hết sức tiều tuỵ, cô cũng không hôn mê, khi nằm trên giường mặc dù nhắm mắt, nhưng mọi người nói gì, cô đều nghe thấy hết.
Trúng độc? Cô vậy mà lại trúng độc sao? Là chuyện khi nào?
Vẫn đang cố nhớ lại, rốt cuộc trúng cái thứ độc mãn tính này từ khi nào, mà còn là mấy ngày trước, động não suy nghĩ.
A! Đúng rồi!
Trong đầu loé lên một tia sáng, thứ bột phấn màu trắng ông anh đầu trọc vẩy ra.
Lúc ấy cô không cần thận hít vào một chút.
Lúc ấy tưởng là thuốc mê, nhưng lại chưa phát tác, đấy có phải là thuốc mê hay không thì chưa rõ, nhưng chắc chắn không phải loại bột thông thường, chẳng nhẽ là thứ đó?
Mà cũng không tìm được cách giải thích nào khác.
“Ra ngoài hết đi.” Hạ Ngôn phất tay.
“Vâng.” Bác sĩ y tá, cả người hầu trong phòng ngủ, từng người đều cung kính rời khỏi căn phòng.
Nháy mắt trong phòng chỉ còn lại ba người họ.
Tích Niên ngồi dậy, dựa vào bên giường, liếc nhìn Cung Nhược Hàn trước, sau đó quay sang nhìn Hạ Ngôn.
Trong lòng chua xót, không biết nói gì.
Chỉ xốc chăn lên, nhảy xuống giường: “Mất công mọi người chăm sóc rồi, tôi đi