Trong tay Hạ Ngôn không biết từ đâu có thêm một cây súng lục, “đoàng” một cái đạn bắn ra, anh cũng không thèm liếc mắt nhìn về phía người đàn ông mặc quần áo đen, nổ súng.
Tích Niên đạp bay máy người mặc quần áo đen đang xông tới, ngay sau đó đôi mắt phượng của cô xếch lên, tránh thoát vũ khí trong tay một người khác, đó là một thanh kiếm dài, trực tiếp lướt qua cổ người nọ!
Chu Đông đứng giữa mấy người, con ngươi xanh lam nhìn về phía sau, rơi xuống trên người Cố Tích Niên đang đánh nhau, động tác của cô rất đẹp hơn nữa còn gọn gang sạch sẽ, nhìn một cái đã biết là một người có luyện võ, người phụ nữ này quả nhiên không đơn giản!
Cung Nhược Hàn vẫn luôn ở bên cạnh Cố Tích Niên, thỉnh thoảng thay cô giải quyết hết những người tới đánh lén, động tác của anh ta vô cùng lớn, nếu như chú ý xem sẽ phát hiện anh ta vô cùng tàn ác, ở nơi này không ai máu tạnh bằng anh ta.
Trong lúc đánh nhau.
Cung Nhược Hàn dựa lưng với Cố Tích Niên: “Những thứ này từ bao giờ?” Anh ta lạnh lùng hỏi, anh ta biết Cố Tích Niên là cô chủ nhà họ Cố, thànhb tích ưu tú, cũng là một người có tiếng ở trường.
Ngoại trừ việc vó lòng can đảm và dáng vẻ xuất chúng, cũng không có gì khác với những tiểu thư con nhà giàu bình thường.
Cô hẳn là một đoá hoa lớn lên trong phòng ấm mới đúng, cũng có thể nói tay trói gà không chặc!
Thế mà bây giờ lại động tay động chân ở trong tình cảnh chém giới của giới hắc đạp, hơn nữa thân thủ còn lưu loát, lấy tính mạng người khác không hề nương tay.
Đây vẫn còn có thể là một người phụ nữ bình thường sao? Thật sự vô cùng giống những người phụ nữ trà trộn bên trong thế giới ngầm, chỉ mới năm năm mà thôi, sao một người bình thường có thể lột xác? Còn trở nên độc ác như thế, điều này dường như không thể nào.
Đối mặt với vấn đề của Cung Nhược Hàn, Cố Tíc h Niên chỉ thản nhiên trả lời: “Có quan trọng không?”
“Ha… cô nói sao?” Cung Nhược Hàn cười một tiếng.
“Ngài Cung, so với việc quan tâm chuyện này, tình trạng hiện giờ của chúng ta càng bất ổn hơn!” Con ngươi Tích Niên vừa chuyển động, rơi trên chiếc xe hàng lớn đậu cách đó không xa.
Có một hàng người đang mặc quần áo đen ngồi trên xe, tuỳ ý lướt qua cũng có khoảng chừng mười người, trong tay bọn họ còn đang cầm súng máy dài.
“Thật sự động vào tất cả mọi người rồi!” Ánh mắt Cung Nhược Hàn lạnh lùng, lắc người đi đến bên cạnh Hạ Ngôn: “Với tình hình này phải làm thế nào?”
Ba người bọn họ đều biết, một khi một hàng người mặc quần áo đen trên xe tải kia nổ súng, như thế có thể biến nơi này thành rừng súng mưa đạn.
Không ngừng đánh vào làm tổn thương ai, nói không chừng đầu cũng sẽ bị bắn thành tổ ong vò vẽ.
Tích Niên lại né tránh mấy kẻ thủ, cũng đến nơi.
Đứng bên cạnh hai người họ: “Tôi thấy nơi này không thích hợp để ở lâu, những người này đến có chuẩn bị, chúng ta rút lui đi!”
Đôi mắt màu xanh nhìn lại Tích Niên một cái.
Cụng Nhược Hàn cũng cho là thế, con mắt anh ta đột nhiên nhìn về phía núi ở xung quanh, sau đó nói: “Những người này cũng dễ giải quyết, không dễ giải quyêt chính là một hàng súng máy trên xe tải kia.
Tôi thấy chúng ta nên chia nhau hành động, cũng tách ra chạy lên núi.”
“Được.” Hạ Ngôn gật đầu một cái.
“Được.” Tích Niên cũng gật đầu.
Ba, hai, một!
Trong lòng tư đếm, ba người chia nhau chạy lên núi, mấy người mặc quần áo đen c ó chút bối rối, nhanh chóng chia thành ba hướng đuổi theo bọn họ.
Chỉ có chạy lên núi, chiếc xe tải lớn kia mới không đuổi theo, mặc dù tách nhau ra nhưng đây cũng là cách tốt nhất.
Tích Niên vừa đánh vừa chạy, vòng quanh khắp nơi trên đường núi, còn phải chú ý cả tiếng súng.
Đường núi gập ghềnh khiến cô tốn rất nhiều sức lực, cũng may chính bởi vì gập ghềnh, những người đó còn khó đuổi theo.
Hơn nữa bây giờ đang là buổi tối, đưa tay ở nơi này cũng không thấy được năm ngón tay, cũng xem như một trợ giúp lớn.
Vất vả lắm mới tìm được cơ hội bỏ lại đám người áo đen kia, một mình cô núo trong buội cỏ, bịt kín mũi mình, ép hô hấp trở nên nhẹ nhàng hơn.
Cỏ chung quanh châm vào da