“Ơ kìa? Không phải vẫn chưa tìm được Hạ Ngôn sao?” Tích Niên có chút nghi ngờ nhìn chằm chằm anh.
“Đường đi đều đã bị chặn, vòng tới vòng lui hoàn toàn không biết lượn lờ tới khi nào, hơn nữa diện tích ở đây quá lớn, chỉ với hai người chúng ta hoàn toàn đi không nổi.”
“Vậy chúng ta xuống núi thế thì Hạ Ngôn thì sao? Lỡ như anh ta bị chôn vùi ở dưới thì sao?” Có lẽ bởi vì lúc này cùng gặp khó khăn, có lẽ bởi vì Hạ Ngôn đẩy cô ra, cho nên lúc này cô mới vô hình có chút lo lắng.
“Cô xem thường Ngôn sao? Cậu ấy không sao đâu.”
“À…”
“Hơn nữa chúng ta cứ mù quáng tìm tiếp cũng vô ích, nếu như Ngôn không có chuyện gì, tự khắc sẽ xuống núi.”
“Nếu lỡ có chuyện gì thì sao?”
Cung Nhược Hàn đi tới, gần như dính sát vào người cô: “Với sức lực của hai cá nhân chúng ta, tôi nghĩ hay là đi tìm nhiều người hơn tới hỗ trợ sẽ tốt hơn.”
“Ừ.” Gật đầu một cái, Tích Niên xoay người đi xuống dưới núi.
Người cô lảo đảo lắc lư, giống như gió thổi một cái sẽ ngã xuống như mảnh giấy.
“Ha!” Cung Nhược Hàn bước nhanh tới, chắn trước mặt cô.
“Anh Cung, có chuyện gì không?”
“Tôi thì không sao, thế như cô không cảm thấy… cô có chuyện gì không?” Cung Nhược Hàn quan sát cô trên dưới, tròng mắt cố ý tránh nhìn nơi lộ ra ngoài của cô.
“Tôi? Không có chuyện gì.”
“Tính tình của cô đúng là ngang tàng đấy!” Anh ta nghiêng đầu một chút, cơ thể hơi nghiêng tựa vào thân cây bên cạnh, tầm mắt hướng xuống, sau khi dừng lại hai giây, rơi vào hai chân đang phát run của cô.
“Tôi vẫn ổn.” Tích Niên cúi đầu.
“Thật ra, cô có thể cầu xin tôi.” Khoé miệng anh ta cong lên nụ cười nhàn nhã.
“Sao? Tôi cầu xin anh cái gì?”
“Cầu xin tôi ôm cô, hoặc là cõng cô ấy!” Anh ta bình thản nói, lời này không giống với vẻ trêu đùa mang theo sự lạnh như băng của Hạ Ngôn, từ miệng Cung Nhược Hànc càng giống như…
Cảm giác không nói được, trông như anh ta rất nghiêm túc.
Cố Tích Niên luôn không có bất kỳ đánh giá gì với Cung Nhược Hàn, bắt đầu từ năm năm trước chỉ cảm thấy là một người đàn ông lười biếng chơi đùa nhân gian, nhưng thỉnh thoảng cũng giúp anh ta một vài lần, nhưng liên quan tới tính cách của Cung Nhược Hàn, đến giờ cô vẫn chưa nhìn thấu: “Được, thế tôi cầu xin anh, cõng tôi đi!”
Cung Nhược Hàn suýt nữa đứng không vững, một tay chống đỡ trên thân cây, đôi mắt đào hoa quay lại người cô lần nữa: “Tôi cho là cô… sẽ nói, đánh chết cũng sẽ không cầu xin anh.
Thế nhưng không ngờ tính cách này của cô lại xem nhẹ chữ cầu xin này như thế.”
Tích Niên dùng ngón tay sửa sang lại tóc một chút: “Nếu như có chuyện tốt như thế, tại sao tôi lại không bắt lấy? Nhưng một chữ cầu xin vừa nãy, cũng không bảo tôi đi giết người phóng hoả, nói một câu có thể giúp tôi bớt phiền phức, sao tôi lại không làm chứ?”
Khoé miệng anh ta hiện lên một độ cong tuỳ ý, anh ta thật sự đã coi thường cô nhóc nhà họ Cố này rồi, xem ra anh ta đúng là không hề nhìn thấu người phụ nữ này.
Yên lặng, khiến eo núi này trở nên yên tĩnh.
Tích Niên đang trầm mặc một chút, sau đó mở miệng hỏi: “Anh Cung, lời nói vừa rồi của anh có tính không?”
“Ha, tôi đúng thật đã xem thường cô.”
“Khen trật rồi, anh cũng đừng nhìn tôi quá nhiều, tôi không có bản lĩnh như thế.”
Cung Nhược Hàn tiến lên một bước, xoay người kéo cô tới, sau đó xoay người, trực tiếp cõng cô trên lưng: “Cô nhẹ thật đấy.”
“Tôi nói là bị Hạ Ngôn ngược đãi, anh có tin không?”
“H…”
Cung Nhược Hàn cõng cô chậm rãi đi xuống chân núi, đường lên ngọn núi này khó khăn, xuống núi cũng khó khăn.
Tích Niên yên tĩnh nằm đó, có một ghế thịt người đúng là không tệ.
Chính là đường núi quá gập ghềnh, ở trên lưng anh, cô cũng không nhịn được lắc lư, có lúc sẽ mạnh mẽ đụng vào trên lưng anh ta, đụng tới mức ngực của đau.
Trên đường xuống núi, chân mày Cung Nhược Hàn càng nhíu chặc, dường như đều nhíu lại một chỗ, có thể cảm nhận rõ ràng bộ ngực ngạo nghễ của cô đang