“Thừa Quang, mau thả em ra.
Đừng như vậy, em thật sự đã kết hôn rồi.” Tích Niên đẩy Thẩm Thừa Quang ra.
Nhưng anh ấy càng ôm cô chặt hơn: “Không, anh tuyệt đối sẽ không buông em ra.”
Cố Tích Niên mím môi, nhíu mày nói: “Anh không buông em ra thì cũng được ích lợi gì đâu? Ước hẹn trước đây chẳng qua chỉ là một lời nói đùa mà thôi.
Anh không cần xem trò chơi là thật như vậy.”
Cô thật sự không muốn làm tổn thương một người anh trai đối xử tốt với mình như vậy.
“Trò chơi? Em nói là trò chơi sao?” Anh ấy chầm chậm buông cô ra.
Rốt cuộc cũng thoát khỏi trói buộc, cô cố gắng biến mình thành vô hình: “Đúng vậy, Thừa Quang.
Không phải anh quá nghiêm túc với lời nói đùa đó rồi chứ? Sao em có thể kết hôn với anh được? Anh chỉ là một tên lang thang, còn chồng em là một tổng giám đốc.”
Xin lỗi, xin lỗi anh nhiều lắm, Thừa Quang.
Em không biết phải dùng cách gì mới không liên luỵ đến anh.
Mặc dù cách này rất xấu, nhưng hiện nay nó là cách duy nhất để giải quyết dứt khoát.
“Em yêu tiền sao?”
“Phải...!Ai mà không yêu tiền chứ.”
“Trước đây em không như vậy.”
“Lúc đó em mới mấy tuổi chứ? Bây giờ em trưởng thành rồi mới biết được tầm quan trọng của tiền bạc.
Vì vậy em chỉ có thể cưới một người đàn ông vừa có tiền vừa có quyền, muốn sống cuộc đời của một mợ chủ nhà giàu, chứ không phải ở bên một người lang thang như anh!”
Cô ép mình mỉm cười.
“Vì tiền nên em nhanh chóng cưới người khác sao?”
“Phải!”
“Có tiền, có quyền, có địa vị là được đúng không?”
“Phải.
Thôi, em phải đi rồi, chồng em còn đang chờ ở nhà, em mà đi lâu quá anh ấy sẽ sinh nghi.
Thừa Quang, em rất vui vì trước kia được làm bạn với anh.
Còn sau này chúng ta đừng liên lạc nữa.”
Cô nói rồi quay người bước đi vội vàng.
“Cố Tích Niên!” Thẩm Thừa Quang ở sau lưng gọi to tên cô.
Cô không dừng lại mà còn bước nhanh hơn về phía trước.
Chỉ có như vậy mới tốt cho cô và cả anh ấy…
Xin lỗi, Thừa Quang.
Xin hãy tha thứ cho lần cuối cùng buông thả này của em.
“Cố Tích Niên!” Anh ấy lại gọi tên cô thêm lần nữa nhưng cô vẫn không dừng bước hay ngoái đầu nhìn lại.
Nhìn bóng cô đi xa, đôi mắt kiếm nheo lại, ánh mắt như chim ưng sắc bén vô cùng, trong đôi mắt ấy ngập tràn ngọn lửa căm giận.
Có tiền, có quyền, có địa vị thì em sẽ cưới ngay sao? A...!Cố Tích Niên, trước nay không biết là hoá ra em cũng thực dụng như thế đó.
Anh ấy rút điện thoại ra, bấm một dãy số.
“A lô, là tôi đây! Nói với trưởng lão gia tộc là tôi quyết định tiếp nhận vị trí người thừa kế gia tộc.” Nói xong, anh ấy cao ngạo cúp điện thoại.
Cố Tích Niên, em đòi tiền thì anh cho em.
Muốn quyền, muốn địa vị anh sẽ cho em hết! Còn anh chỉ cần em thôi!
Tích Niên đi một mình trên đường, cuối cùng cũng buông bỏ được tảng đá trong lồng ngực.
Cô vừa đi vừa thở dài, người anh trai em từng thích nhất, thật xin lỗi anh.
Ngày gặp lại, sự ngây thơ năm xưa đã không còn nữa.
Cô bắt buộc phải biến mất.
Tuy cô đã sớm quyết định vứt bỏ đoạn quá khứ ngây ngô này, nhưng vào lúc thật sự phải quyết liệt, tim cô vẫn đau đớn không thôi.
Cô không mong Thẩm Thừa Quang sẽ tha thứ cho mình, chỉ mong anh ấy được tốt.
Cô lết cơ thể mỏi mệt về nhà, có lẽ vì trong lòng mệt mỏi nên cả người trông càng uể oải, ỉu xìu.
Cô vừa mới đẩy cửa đi vào phòng khách thì mấy cô người làm đột nhiên bao vây cô, thô bạo đè cô xuống đất:
“Mợ chủ, đắc tội rồi!”
“A! Các người làm gì vậy? Đang làm gì thế hả?” Tích Niên giãy dụa.
Cơ thể cô đã bị trói chặt, miệng còn bị dán băng dính.
Ngoại trừ tiếng ấp úng ra thì cô không thể phát ra tiếng động gì.
Cô người làm trói chặt cô lại, tóm lấy cô xách lên lầu, đưa cô vào một căn phòng kỳ lạ rồi lập tức rời đi.
Lúc này, trước mặt cô có một bức rèm rất dày.
“Ư...!a...” Đột nhiên, từ sau bức rèm truyền đến tiếng rên rỉ của phụ nữ.
Cô lập tức bị bức rèm thu hút.
Tấm rèm khẽ hé ra một khe hở khá rộng, từ bên trong có ánh đèn hắt ra.
Tích Niên nheo mắt, cẩn thận nhìn qua khe hở.
Trên chiếc giường lớn có hai thân thể đang quấn quýt, cả nam lẫn nữ đều không một mảnh vải, bọn họ hòa quyện vào nhau.
Cố Tích Niên hoàn hồn, định nhắm mắt lại, trong chớp mắt