“Ừ.” Tích Niên đi tới bên sô pha, ngồi xuống.
“Đúng rồi, cô, cỡ bao nhiêu?” Anh ta bất chợt hỏi.
“Tôi hả, 23? Hôm nay chẳng phải vừa mới nói rồi sao?” Tích Niên khó hiểu nhìn anh ta, rõ ràng lúc xuống núi vừa mới nói xong, chẳng nhẽ anh ta đã quên rồi sao?
Mắt Cung Nhược Hàn liếc tới chỗ ngực của cô: “Ý của tôi là chỗ này, vòng ngực bao nhiêu.”
Tích Niên không khỏi hít một hơi khí lạnh, hơi xấu hổ che ngực: “Ấy…”
“Có vẻ, là tầm 90? 91? 92?”
Nói thẳng thừng làm cô đỏ bừng mặt, ngượng ngùng: “Nhắc cái này làm gì?”
“Chẳng nhẽ cô định mặc cái áo lót không biết ướt cỡ nào ấy à?”
“90.”
“Vòng hai bao nhiêu?” Anh ta hỏi tiếp.
“60.”
“Vòng ba bao nhiêu?”
“90.” Cô trả lời lần lượt, sau khi báo hết số đo ba vòng xong, bỗng ngây người, nếu chỉ đổi đồ lót, thì sao phải hỏi hết cả số đo ba vòng của cô vậy: “Anh hỏi nhiều thế để làm gì thế?”
“À…” Cung Nhược Hàn khẽ cười.
“Cười gì chứ?”
“Không ngờ đấy, dáng người tỉ lệ vàng luôn, tiếp tục giữ dáng nhé, khá đấy.” Bỏ lại câu này, Cung Nhược Hàn quay đầu ra khỏi phòng ngủ.
Một mình Tích Niên ngồi trên sô pha, dõi mắt theo bóng lưng rời đi của anh ta, sau đó ngồi một mình buồn chán quá, nên chuyển qua đánh giá trang trí tổng thể trong phòng.
Không nhìn kỹ thì không biết, đồ đạc trong phòng của anh ta không khác kiểu với nhà của Hạ Ngôn lắm, đúng là anh em tốt, đến sở thích kỳ quái cũng giống nữa.
Chẳng bao lâu sau.
“Cốc cốc cốc.” Có người gõ cửa.
“Ai đấy?”
Cửa được đẩy ra, là nữ hầu vừa mới cởi đồ xong, giờ cô đã thay bộ nữ hầu khác rồi, trong tay cầm một chiếc váy nữ tính: “Tôi tới đưa quần áo.”
“À, thế cô bỏ đấy đi, Cung Nhược Hàn đi rồi.”
“Dạ vâng.” Nữ hầu đi tới, đặt đồ lên trên chiếc bàn bên cạnh, sau đó nhìn Tích Niên: “Cô có biết, cậu hai đi đâu rồi không ạ?”
Tích Niên lắc đầu: “Không biết nữa.”
“Dạ, khi cậu hai trở lại, phiền cô chuyển lời giúp với ạ, ông chủ và bà chủ biết cậu hai trở lại, đặc biệt cho người chuẩn bị một bữa tiệc rồi ạ,
Mời cậu hai nhất định phải tới.”
“À, được.”
Nữ hầu đi rồi, Tích Niên thở hắt một hơi, cô có thể thấy được cảm giác trói buộc của giới quý tộc nồng nặc trong gia đình này, so với nhà họ Cố bọn họ, chỉ hơn chứ không có kém!
Chẳng biết ngồi chờ bao lâu, cô buồn chán tới hơi buồn ngủ rồi.
Cửa phòng ngủ lại được đẩy ra, Cung Nhược Hàn đi vào, quăng bộ nội y màu đen bó sát trong tay xuống: “Cầm lấy này.”
Tích Niên cầm bộ đồ lót vừa được tung qua lên, là loại tơ tằm màu đen: “Cảm ơn anh.” Luôn cảm thấy được con trai đưa đồ lót cho, cứ sai sai kiểu gì ấy.
Nhưng có lạ thì cũng chẳng làm gì khác được.
Cung Nhược Hàn đi tới, nhìn thấy chiếc váy đặt trên bàn, ngón tay cong lên: “Nữ hầu mang tới à?”
“Ừ.”
Vừa gật đầu, anh ta đã quăng váy về chỗ cô: “Thay chung cả đi.”
“Đúng rồi, nữ hầu nãy còn nói, bố mẹ anh biết anh về rồi, đặc biệt chuẩn bị một bữa tiệc tối, bảo anh tối nay nhất định phải tới dự.”
“Cô mặc đồ vào, rồi cùng đi.”
“Tôi đi làm gì? Là tiệc nhà anh cơ mà.”
“Cái gọi là tiệc tối, chỉ là ăn bữa cơm thôi.
Hôm nay đói nguyên ngày rồi, chẳng nhẽ tối cô không định ăn gì à? Đói chết rồi, đừng có đổ tại tôi đấy!” Anh ta thuận miệng nói, đôi mắt hoa đào vẫn hơi ủ rũ.
“Được rồi.” Nếu người đã tới rồi, đâm lao thì phải theo lao thôi! Lại đi ra sau tủ đồ, cởi bộ đồ nữ hầu ra, thay váy vào.
Tới lúc đi ra, Cung Nhược Hàn nhướng mày: “Cô nói xem đây có phải là người đẹp vì lụa không?” Anh ta đánh giá Cố Tích Niên, anh ta chưa từng phủ nhận sắc đẹp tuyệt mỹ của cô nhóc này, nhưng