Cung Lâm không cam lòng hỏi: “Thế sao vừa rồi em lại giới thiệu cô ấy là bạn mình? Mà không nói luôn là bạn gái đi?”
Cung Nhược Hàn ôm eo Tích Niên nói: “Chẳng sao hết, em ấy còn chưa quen.”
Cung Lâm lườm Tích Niên, trong mắt mang theo ý gì đó kỳ lạ: “Cô Cố sao lại quen em trai tôi thế?”
Là ảo giác sao? Luôn cảm thấy trong ánh mắt của Cung Lâm có địch ý, mà trong mấy lời này cô dường như cảm thấy mối quan hệ của hai anh em này không tốt lắm.
“Qua bạn bè ạ.” Tích Niên xấu hổ cười.
“Bạn nào thế?” Cung Lâm gặng hỏi.
Tích Niên đảo mắt, sao lại như hỏi cung vậy, cô làm gì quen bạn nào của Cung Nhược Hàn chứ, trừ Hạ Ngôn ra.
Nhưng nếu nói là Hạ Ngôn, thì lại cảm giác cứ sai sai sao ấy.
“Em với cô ấy quen nhau thế nào thì quan trọng gì?” Câu này của Cung Nhược Hàn xem như giải cứu cho Tích Niên.
Tích Niên thở phào nhẹ nhõm, hòn đá trong lòng vừa rơi xuống, thì tới phía cô chú Cung lại bắt đầu hỏi liên tiếp.
“Cháu Cố là người ở đâu thế?”
“Cháu Cố trong nhà có những ai?”
“Cháu Cố trong nhà làm gì?”
Một đống câu hỏi như muốn lật hết toàn bộ tài liệu về cô ấy, trán Tích Niên túa mồ hôi, đối diện với mấy vấn đề này thật sự không biết nên làm thế nào.
Cũng may có Cung Nhược Hàn ở đây, anh ta tuỳ tiền lừa gạt mấy câu cuối cùng mọi chuyện cũng tạm xong.
Ăn có bữa cơm, Tích Niên cảm giác như mất nửa cái mạng vậy, ra khỏi phòng ăn, cô ngồi phịch ở hành lang ngoài sân thở hắt.
“Cô đang làm gì thế?” Cung Nhược Hàn cũng đi ra theo.
Tích Niên ôm ngực quay đầu qua: “Sao anh lại tôi ra làm lá chắn chứ?”
“Đúng lúc tiện tay thôi.”
“Anh có thể nói với bố mẹ anh, anh có bạn gái mà chưa dẫn về, thế là được mà.” Trong lòng Tích Niên sốt ruột á, thấy sự nhiệt tình của cô chú Cung, cô càng thấy hoảng hốt.
Nếu chỉ lấy cô ra làm lá chắn, lỡ nói rồi thì thôi, nhưng giờ cô phải đối mặt với nhiệt tình như lửa của cô chú ấy kiểu gì đây!
Cung Nhược Hàn dựa một bên: “Đâm lao thì phải theo lao thôi.”
Tích Niên đứng dậy, tình hình này sao cô có thể đâm lao theo lao được, đành vậy.
Chép miệng: “Anh thật sự thấy lừa
Mọi người như thế được hả?”
Vỗ vai của cô: “Yên tâm, tôi sẽ xử lý.”
Tích Niên thở dài, đúng là đứng dưới hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu mà.
Cô đành tạm thời ở lại, chứ cũng chẳng tìm được cách nào khác.
Lúc này, Cung Nhược Hàn đột nhiên nghiêng người, môi áp bên tai cô: “Đúng rồi, vừa nãy hôn có cảm giác gì không?”
Tích Niên siết nắm đấm: “Anh, anh còn dám nhắc lại hả!”
“Ha… Tôi thì hôn thấy đã lắm đấy.” Anh ta cười nói, trong mắt còn mang theo ý trêu chọc.
Cô chà môi: “Anh, anh…” Cô biết vừa rồi Cung Nhược Hàn bất đắc dĩ mới hôn cô, coi như đại trượng phu không câu nệ tiểu tiết.
Vốn cô định coi đấy như khúc nhạc dạo nhỏ chưa từng xảy ra, cuối cùng anh ta lại nhắc tới, có thể để người ta yên không? Có không câu nệ đến mấy thì cô cũng là con gái mà!
Thấy trên mặt cô lộ cảm xúc, hình như hơi giận rồi, Cung Nhược Hàn mới nói: “Được rồi, đùa cô tí thôi, đi, tôi đưa cô tới phòng nghỉ của khách.”
Cơn giận vừa dâng lên cổ họng bị ép trở lại, đối với cái tên xảo quyệt đoán ý xem mặt này, đôi khi khiến người chịu chết.
Đành phải gật đầu.
Đi trên hành lang cùng Cung Nhược Hàn, cô trước tiên nhanh chóng tìm chỗ ngủ, mau đem những phiền não quẳng ra sau đầu.
Đỡ nghĩ tới lại bực mình.
“Thưa cậu hai, thưa cô.” Lúc này có một nữ hầu đi tới.
“Có chuyện gì?”
“Bà chủ đã cho người dọn dẹp lại phòng của cậu rồi ạ, đồ ngủ chuẩn bị cho cô Cố và vật