“Mộng du?” Chẳng lẽ tối qua cô nhóc này mộng du?”
Ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung, mỗi người đều có tính toán riêng, Tích Niên suy xét chuyện Cung Nhược Hàn nói rốt cuộc là thật hay giả, chẳng lẽ tối qua cô thật sự đã làm chuyện không biết xấu hổ đó sao?
Mà Cung Nhược Hàn cũng như thế, rốt cuộc tối qua tại sao cô nhóc này lại chủ động đến ngủ cạnh anh ta, là cố ý quyến rũ, hay thực sự mộng du?
Hai người đều nghi ngờ nhìn đối phương, sau một lúc lâu, mỗi người đều nén câu hỏi của mình lại.
Tới lúc ăn sáng, vốn Tích Niên không dám đi, cô sợ phải trò chuyện sâu sắc với cô chú Cung, nhìn người ta trông mong con mình kết hôn sớm như vậy, thật lòng có cảm giác khó chịu khi lừa dối người khác.
Nên đành phải nhắm mắt làm ngơ.
Vào buổi trưa, vì chuyện tìm Hạ Ngôn mà Cung Nhược Hàn tạm thời rời đi một lúc, cô buộc phải ở lại nhà họ Cung to lớn này.
Ở một nơi xa lạ, đứng cũng không được, ngồi cũng không xong, một mình buồn bực ngồi trong vườn ngắm hoa.
Ôi…ngẫm lại những người phụ nữ trong phim truyền hình cổ trang, mỗi ngày trôi qua đều là ngắm hoa bắt bướm, thật sự rất vô vị! Nếu như cô xuyên về thời cổ đại, nhất định đem sợi dây thừng thắt cổ cho xong.
Để đỡ phải vất vả chịu đựng sự nhàm chán này.
Một mình ngồi ở bàn đá trong hoa viên.
“Ồ? Đây không phải là cô Cố sao?” Cách đó không xa truyền tới một giọng nam.
Tích Niên ngẩng đầu, người đàn ông từ bên kia đi tới là Cung Lâm.
Cô lập tức ngồi thẳng lưng lên, lễ phép gật đầu: “Chào ngài Cung Lâm.”
“Này, nếu đã là bạn gái của em tôi, còn gọi xa lạ như vậy làm gì? Trực tiếp gọi anh trai được rồi.”
Tích Niên cười gượng gạo? Gọi anh trai, da gà khắp người cô đều nổi lên hết, cười nói: “Haha, không ổn đâu.”
“Vậy tùy ý đi.
Sao cô một mình ngây ngốc ở đây, em trai tôi đâu?”
“Anh ấy ra ngoài làm việc rồi.”
“Ồ…” Cung Lâm ngồi lên ghế đá bên cạnh, ánh mắt vẫn luôn ở trên người Tích Niên, im lặng một lúc nói: “Cô Cố, đã từng có bao nhiêu bạn trai?”
Hức…Tích Niên làm sao cũng không nghĩ tới Cung Lâm mở miệng lại hỏi chuyện nhạy cảm này, con ngươi khẽ chuyển cô nói: “Ngài Cung Lâm hỏi cái này làm gì?”
“Không có gì, tùy tiện hỏi thôi.
Cô là bạn gái của em trai tôi mà.
Tôi chỉ quan tâm cô thôi!” Cung Lâm mỉm cười.
“Hahahahaha, cảm ơn.”
Yên lặng.
Hai người ngồi trong này, Tích Niên chỉ cảm thấy vô cùng ngại ngùng, thật muốn kiếm cớ rời đi, nhưng dường như có hơi thất lễ.
Giả vờ đau bụng thì sao? Không được? Muốn đi vệ sinh? Vấn đề quá xấu hổ, Cung Nhược Hàn, anh mau mau quay về cứu tôi!
“Nhược Hàn ra ngoài rồi, một mình cô ở đây rất nhàm chán nhỉ.” Cung Lâm hỏi.
Tích Niên gượng cười, cố gắng khiến bản thân biểu hiện tự nhiên một chút: “Vẫn ổn, vẫn ổn.
Nhà họ Cung rất lớn, cũng rất đẹp, tôi đi dạo rất lâu mà vẫn chưa xem hết.”
“Hóa ra cô quen nhìn những thứ này, tôi dẫn cô đi dạo một chút nha.” Cung Lâm đứng dậy.
“Không không không không, không cần đâu.” Tích Niên xua tay liên tục.
Cung Lâm vỗ ngực: “Cô là khách quý của nhà họ Cung chúng tôi, là bạn gái của em trai tôi, người làm anh trai này cũng không biết có thể làm gì, đành phải làm chút chuyện trong khả năng cho phép.
Cô đừng khách khí!”
“Thực sự không cần đâu.”
“Ôi trời, đi thôi, vườn hoa này có gì đẹp đâu, tôi sưu tầm rất nhiều đồ tốt, những cái đó mới có giá trị.
Cô vất vả lắm mới tới một chuyến, dù sao chúng tôi không thể đối đãi tệ với cô như vậy được.”
“Hức…” Không biết nói gì nữa.
“Đi thôi, hôm nay tôi cũng rảnh rỗi không có việc gì làm.”
Tích Niên nuốt nước bọt, căn bản không có biện pháp từ chối, dưới tình huống như vậy, người ta nhiệt tình như lửa, từ chối giống như vô tình dội nước lạnh lên người người đó vậy.
Đành phải miễn cưỡng gật đầu.
Đứng lên, theo Cung Lâm đi hết một vòng trong vườn hoa, vừa đi, Cung Lâm vừa giới thiệu: “Cô có nhìn thấy cái tác phẩm điêu khắc đá bên kia không?