Tích Niên vội vàng chuyển đến bên kia của anh ta: “Tôi mời anh đi chơi?”
Cung Nhược Hàn cười một tiếng: “Quá đơn giản.”
“Vậy anh muốn thế nào mới đồng ý tham gia trò chơi với tôi?”
“Cô đồng ý một yêu cầu của tôi.”
“Yêu cầu gì?”
“Cái này tôi tạm thời không nhớ nổi, chờ tới lúc tôi nhớ ra, cô thực hiện cam kết, thế nào?” Cung Nhược Hàn nhướng mày một cái.
Tích Niên do dự một lúc, cái này có hơi thấp thỏm: “Không thể là chuyện vi phạm đạo đức.”
“Được, tôi đồng ý với cô.” Chết vì bạn, đương nhiên cô cũng không tiếc khi rơi vào chỗ nước sôi lửa bỏng, hơn nữa phải biết rằng mấy ngày trước tới giờ, Diệp Thanh đã giúp cô rất nhiều việc, cô cũng không biết cảm ơn thế nào.
Vả lại, suy nghĩ một chút Cung Nhược Hàn cũng không phải người xấu, hẳn sẽ không đưa ra chuyện gì kỳ quái làm khó cô.
“Quyết định vậy đi.” Anh giơ tay lên đập tay.
“Quyết định vậy đi.” Tích Niên cũng giơ tay lên, nhẹ nhàng đập vào bàn tay đang giơ trên không trung của anh ta, giống như một kiểu lời thề ước định vậy!
Nào ngờ, mở một xó xỉnh nào đó, ánh mắt màu xanh vẫn luôn chú ý đến mọi nhất cử nhất động của bọn họ đấy! Trò chơi bắt đầu, mỗi một cặp dự thi đều đứng trước giỏ đựng trái cây.
Tích Niên và Cung Nhược Hàn cũng như thế!
“Tranh tài! Bắt đầu!” Người dẫn chương trình lên tiếng ra lệnh.
Tuyển thủ dự thi cũng dính sát nhau, vội vàng cầm lấy trái cây trong giỏi đựng kẹp ở giữa trán hai người.
Bắt đầu cẩn thận đi về phía giỏ bên kia.
Tích Niên cũng vội vàng cầm lấy một quả táo đặt chính giữa trán hai người, Cung Nhược Hàn cao hơn cô một cái đầu, hông phải cúi xuống rất thấp mới có thể kẹp chặt quả táo.
Thế nhưng vì thế tốc độ của hai người lại trở nên chậm lại, hơn nữa trái táo trên trán hai người cũng lắc lư, chỉ cần sơ ý một chút sẽ lăn xuống đất.
“Chiều cao cơ thể của chúng ta kém quá nhiều, như thế rất khí chiến thắng! Này! Cô nhóc nhà họ Cố, rốt cuộc cô có muốn thắng không?”
“Đương nhiên là muốn, nếu không tôi cũng không tham gia.”
“Vậy thì nghe lời của tôi.”
Cung Nhược Hàn dừng bước, cầm lấy trái táo đặt trên trán.
Tích Niên nghi ngờ nhìn anh ta: “Anh muốn làm gì?”
Hai tay anh ta ôm lấy hông Tích Niên, chợt nâng cô lên: “Tới đây, hai chân kẹp lấy eo tôi.”
“Cái gì?”
“Mau lên, nếu không sẽ hết thời gian.
Cô muốn theo sao?”
Trong lúc đang đếm ngược hồi hộp, nhìn thấy người khác cũng chuyển trái cây đi thật xa về trước, bọn họ đã thua một đoạn đường rồi, nếu không nhanh một chút, sẽ không còn kịp nữa.
“Cô nhóc nhà họ Cố, nhanh lên.
Ôm cô một thật đấy” Hai tay anh ta ôm lấy hông cô.
“Biết, biết rồi!” Không thể làm gì khác hơn, hai chân vội vàng kẹp vào giữa hông anh.
Như thế có thể khiến hai cơ thể cao bằng nhau.
Nhưng cơ thể lại dính sát vào nhau, hơn nữa gần như dây dưa cùng một chỗ.
“Hai tay cô ôm lấy tôi.” Cung Nhược Hàn nói.
“Vâng…”
Sau khi hai tay Tích Niên đặt trên bả vai anh ta thì cũng không ôm lấy, nhưng như thế đã có thể ổn định.
Cung Nhược Hàn đặt trái táo tới chỗ trán hai người.
Việc cố định trái táo trở nên dễ dàng hơn, hơn nữa hai chân cô kẹp lên người anh ta, cũng không cần đi bộ, dựa vào một mình anh ta việc đi bộ cũng trở nên rất nhanh.
Thế nhưng… một khi trò chơi trở nên đơn giản, lực chú ý của hai cá nhân trở nên mãnh liệt, hai tay Tích Niên kẹp lên người anh ta, động tác này đối với một người thường xuyên huấn luyện như cô mà nói là chuyện vô cùng đơn giản, thế nhưng trái táo chỉa vào mặt lại vô cùng gần.
Cô không thể không mãi nhìn vào mặt anh ta, cho dù nhìn Cung Nhược Hàn trong khoảng cách gần hay ở khoảng cách xa, đều đẹp trai như nhau, nếu như sức bình tĩnh không tốt, nếu sơ ý thật sự sẽ hôn lên!
Bởi vì nguyên nhân đi lại, cơ thể hai người không ngừng xảy ra va chạm.
Trong lúc lơ đãng mông của cô chạm tới quần của anh ta.
Trái cây được thay từng cái một, Tích Niên không thể làm gì khác hơn là đặt tất cả sự chú ý lên trái cây lên trên, không dám suy nghĩ gì nhiều, nghiêm túc nhìn chằm chàm trái cây.
Cô nhóc nhà họ Cố này!
Cung Nhược Hàn hé mắt: “Cô nhóc nhà họ Cố, đừng có mà lộn xộn đấy!”
“Tôi đã rất cố gắng không lộn xộn rồi!”
“Vậy thì tốt, nếu không sẽ xảy ra chuyện!”
“Biết, biết rồi.” Kẹp chặt trái cây chỉa vào, đầu không dám lộn xộn, ánh mắt cũng trừng