“Khi ấy giống như bây giờ sao?”
“Có chỗ nào không giống chứ? Đều là trai gái, sống chung một phòng.” Lạnh lùng nói, sự khiêu khích khác với trước kia, lúc này trong mắt anh càng bá đạo hơn, mang theo sự mạnh mẽ không cho phép cô né tránh.
Hai tay Tích Niên nắm chặc quần áo, gân xanh trên mu bàn tay cũng nổi lên: “Khi đó không thể làm gì được.
Hơn nữa trong lúc mọi người cũng đang gặp nguy hiểm, không câu nệ tiểu tiết là chuyện bình thường.
Nhưng với tình hình hiện giờ, lại không mặc quần áo…” Thế không phải là trai gái trêu đùa và ra ám hiệu trên phương diện đó?
Hơn nữa cô thật sự vẫn tương đối để ý việc đơn độc ở cùng với Hạ Ngôn trong một không gian kín như thế.
Những tổn thương anh đã tạo ra với cô là bóng mờ cô vĩnh viễn không có cách nào xoá đi được!
“Đối với tôi mà nói đều giống nhau.” Hạ Ngôn chậm rãi bước tới, đi từng bước đến trước gót chân cô, bóng đen con lớn bảo phủ lên người cô.
“Này, anh đừng đi tới nữa!” Cô đưa tay ra, ý muốn ngăn cản bước chân tiếp tục tiến tới của anh, bàn tay nhỏ bé đặt lên ngực anh.
Hạ Ngôn vừa khéo bắt được cổ tay cô đưa tới, cầm trong tay, không nặng không nhẹ chơi đùa.
Cảm giác mềm mại không xương quá tốt, khiến anh yêu thích không muốn buông tay.
Đáng chết! Trong lòng Cố Tích Niên thầm mắng một tiếng, bây giờ nếu lại đưa tay ra dường như đã muộn rồi, cổ tay bị anh nắm chặt làm thế nào cũng không rút ra được: “Này, Hạ Ngôn, anh đủ rồi đấy, đừng lộn xộn1 Bây giờ đang là lễ kỉ niệm của công ty anh, anh cảm thấy anh và tôi đùa giỡn ở nơi này sẽ thú vị sao? Anh vẫn chịu trách nhiệm sao?”
Anh hoàn toàn không để tâm đến sự la hét của Tích Niên, trong mắt chỉ còn lại món điểm tâm ngon miệng này, cơ thể từng lúc bức bách, đã sắp dán sát lên người cô.
Một tay đè cô xuống cái bàn phía sau, tựa như muốn giam cầm người trước mặt mình.
Tích Niên chỉ có thể cố hết sức ngã người về sâu, không để cho cơ thể anh và cơ thể mình tiếp xúc với nhau: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Cô nói gì?” Lạnh lùng hừ nhẹ một tiếng, Dứt lời, thừa lúc cô thất thần, anh nhanh chóng kéo quần áo cô đang nắm chặc trong tay, dùng sức kéo quần áo: “Đều đã xem hết rồi, còn che làm gì?”
“A!” Tích Niên hoảng lên, đưa tay muốn đoạt lại.
Đáng tiếc cuối cùng vẫn chậm.
Tới một bước, cơ thể nhào tới bắt lấy quần áo, lại bị anh sảng khoái vứt ra xa theo hình parabol.
Còn cô trộm gà nhưng lại bất thành, mất cả nắm gạo, không có cách nào thu lực mà anh nhào lên người cô.
“Lúc này, là cô lao đầu vảo lửa.” Hạ Ngôn cười lạnh một tiếng, không chút khách sáo thu nhận người phụ nữ lao vào lòng mình, ôm lấy vòng eo thon của cô, dừng sức kéo cô lên, để cô ngồi lên bàn sau lưng.
“Ô…” Bởi vì ngồi lên cao, phần lưng cũng mơ hồ đụng vào chiếc gương phía sau, một xúc cảm lạnh như băng truyền tới khắp nơi trong cơ thể cô.
“Phản ứng lớn như thế?” Anh nhướng mày.
“Đi, cô cởi quần áo tới gần thuỷ tinh một chút để xem cô có lạnh hay không!” Cô tức giận trợn măt nhìn anh, chân mày cũng sắp bay ra.
“Là ai dạy cô miệng lưỡi sắc bén như thế?” Hai tay anh vuốt ve trên người cô, đứng trước mặt anh, mặt ghé vào má của cô, không ngừng thì thầm bên tai cô, cố gắng trêu đùa sự bất an trong lòng cô.
“Hạ Ngôn, anh rất quá đáng đấy, anh không biết năm nữ thụ thụ bất thân sao? Bây giờ anh đang xâm phạm đấy Mau buông tôi ra, để tôi đi xuống.” Lắc hông, định nhảy xuống từ trên bàn, lại bị anh giam cầm thật chặc, không để lại chút khe hở nào, cho nên cô hoàn toàn không chạy khỏi.
“Nam nữ thụ thụ bất thân? Vừa nãy chơi trò chơi tận tình như thế, không hề thấy cô có