Lần đầu hoan ái cuối cùng kết thúc khi người đàn ông kia phóng thích ra...
Sau trận mây mưa, Cố Tích Niên thở hổn hển không ngừng, lý trí cũng dần trở nên rõ ràng hơn trong lúc nghỉ ngơi.
Nơi mềm mại vốn bị khoái cảm làm cho tê dại cũng dần bắt đầu đau...
Nhớ tới chuyện vừa xảy ra, nước mắt lập tức lã chã rơi xuống như một đứa bé không nghe lời.
Sao lại thế này? Vì sao cô tự dưng không đâu bị một người đàn ông xa lạ cướp đi thứ trân quý nhất chứ?
Yên tĩnh hồi lâu, cô quay đầu hung ác trừng mắt người đàn ông bên cạnh: "Nói! Anh rốt cuộc là ai? Tại sao muốn..."
"Cưng à, vừa rồi phản ứng của em rất được." Câu trả lời của anh ta lại không hề ăn khớp với câu hỏi.
"Tôi hỏi anh là ai!" Cố Tích Niên gần như rống lên.
"Để tôi nếm thử hương vị của em một lần nữa rồi tôi sẽ nói cho em biết tôi là ai..." Dứt lời, anh ta xoay người muốn đè lên người cô.
Anh ta muốn làm gì? Nếm thử hương vị của cô? Cô không nghe sai đấy chứ? Chẳng lẽ anh ta còn muốn tiếp tục làm lại chuyện vừa rồi một lần nữa? Không được! Tuyệt đối không được!
"Đừng mà..." Dùng hết sức lực toàn thân, Cố Tích Niên lật người sang một bên giường.
Cô ngã thẳng xuống sàn, thuận tay vơ một chiếc áo ngủ trên tủ đầu giường trùm lên cơ thể.
"Lên đây, lấy lòng tôi đi!" Người đàn ông chọc ghẹo đầy mờ ám.
Nói xong đã xoay người tới bên cạnh giường, muốn chạm vào người cô.
Chát!
Cố Tích Niên tát bay bàn tay to của anh ta, cau chặt mày nói: "Ai muốn lên đó lấy lòng anh!"
"Hử? Em cảm thấy em trốn được ra ngoài sao? Lên giường mau!" Đối phương lại ra lệnh.
Trốn! Nhất định phải trốn! Cô không muốn lại bị anh ta làm chuyện như vậy nữa.
Bất kể là dùng cách gì cũng phải rời khỏi căn phòng này đã.
Ánh mắt Cố Tích Niên đảo một vòng khắp phòng.
Cửa sổ...
Mặc kệ, trốn trước rồi tính! Cố Tích Niên cố nén đau đớn, không chút do dự chạy đến cửa sổ.
Cho dù phải nhảy cửa sổ đi nữa vẫn hơn ở lại đây để bị xâm phạm lần nữa!
Trước khi nhảy ra ngoài, Cố Tích Niên quay đầu hung dữ mắng: "Đồ khốn!"
Cố Tích Niên bơi một mạch lên bờ, ướt sũng và chật vật vô cùng.
May là cô biết bơi nên mới không chết đuối trong lòng biển.
Haizz…
Cô vội vã thoát khỏi móng vuốt ma quỷ, cuối cùng ngay cả người đàn ông kia là ai cũng không biết.
Lần đầu tiên cô giữ gìn suốt mười tám năm cứ như vậy vô duyên vô cớ hi sinh.
Nín nhịn cảm giác không cam lòng, Cố Tích Niên lê thân mình mệt mỏi hướng về phía nhà mình...
Nhà họ Cố.
"Cô chủ, cô đã về rồi? Sao người cô ướt vậy?" Một đám người hầu nữ tiến lên nghênh đón Cố Tích Niên.
Cố Tích Niên bất lực khoát tay: "Không có gì."
Sau đó cô nhanh chóng vọt lên tầng trên, thay quần áo sạch sẽ, đứng trước gương dùng khăn lau tóc.
Ơ? Cố Tích Niên vươn tay nhỏ sờ chiếc cổ trống rỗng của mình, chiếc dây chuyền cô vẫn đeo đâu rồi? Nguy to, chẳng lẽ là lúc bơi bị rơi xuống nước rồi? Hay là rơi trên du thuyền?
Cố Tích Niên cau mày.
Haiz...!chiếc dây chuyền kia rất quan trọng đối với cô.
Cô chống tay lên gương, sao lại biến thành như bây giờ chứ?
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa phá vỡ suy nghĩ của cô.
"Chuyện gì?"
"Cô chủ, bà chủ biết cô đã về, đang chờ cô dưới tầng." Người hầu ở bên ngoài cung kính nói.
"Tôi biết rồi, tôi xuống ngay đây." Cố Tích Niên vội lau khô tóc, điều chỉnh lại tâm trạng của mình rồi mới đi xuống phòng khách.
Lúc này, một người phụ nữ trung tuổi ngồi ngay ngắn trên sô pha, tay bưng chén trà nhàn nhã chậm rãi thưởng thức.
Người này là Triệu Khiết Vũ, là mẹ kế của Cố Tích Niên.
"Mẹ, mẹ tìm con có việc gì không?" Cố Tích Niên bình thản hỏi, trên mặt tuy không thể hiện ra biểu cảm gì nhưng trong đáy mắt lại cất giấu sự mâu thuẫn với mẹ kế.
Triệu Khiết Vũ nghe vậy buông chén trà xuống, chậm rãi đưa mắt liếc nhìn Cố Tích Niên: "Tích Niên, mẹ nói cho con một tin tốt.
Mẹ và bố con đã sắp xếp hôn sự cho con rồi, đối phương là Tổng giám đốc của Tập đoàn Hạ Lập."
"Cái gì? Sắp xếp hôn sự? Con chưa từng được nghe về chuyện này?" Cố Tích Niên mở to hai mắt không dám tin.
Cái gì mà Tổng giám đốc Tập đoàn Hạ Lập? Cô chưa từng nghe qua.
Triệu Khiết Vũ từ tốn nói: "Hôn nhân của con là do bố con quyết định, đám cưới định vào ba ngày sau.
Con chuẩn bị cẩn thận một chút."
"Ba ngày sau? Sao có thể chứ? Con vừa tròn mười tám tuổi thôi! Sao có thể lập gia đình được? Mà trước đó bố cũng