“Lẽ nào khi sống như vậy anh cũng không có cảm giác bị người ta nhìn trộm sao?” Mặc dù ở bên ngoài không thể nhìn thấy cảnh tượng ở bên trong, nhưng bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài, không phải cũng rất kỳ lạ sao?
Lam Tử Kiên quay lại nhìn cô nhưng không nói gì, bước thẳng lên cầu thang làm bằng kính.
Tích Niên đứng bất động trong phòng khách, cô quan sát kỹ càng cấu trúc của ngôi nhà này, mặc dù được làm bằng kính có tính chất dễ vỡ nhất, nhưng kính của căn nhà này không hề dễ vỡ chút nào, đây là kính cường lực, cho dù là súng đạn cũng không chắc có thể đánh vỡ được, hơn nữa hiệu quả cách âm hẳn cũng rất tốt.
Chỉ là không biết liệu nó có dễ đổ không, hoặc là… Ngước đầu lên nhìn lầu trên, liệu có đổ sụp không.
Quá nguy hiểm, cũng may cô chỉ ở đây ba ngày mà thôi.
Nếu ở lâu thì đúng là sẽ sợ hãi.
Không bao lâu sau, Lam Tử Kiên từ trên lầu đi xuống: “Cầm lấy và mặc vào đi.”
Tích Niên nhận lấy quần áo, đó là một bộ đồ rất bình thường, cũng không phải là trang phục hầu gái mà là một bộ trang phục nữ bình thường: “Cho tôi, mặc cái này?”
“Thế nào, không muốn mặc à?”
“Không không không, chỉ là được sủng ái thấy lo sợ thôi.”
“Vào trong thay đồ đi.” Lam Tử Kiên chỉ vào căn phòng bên cạnh.
Tích Niên gật đầu, cầm quần áo vội vàng đến phòng đó để thay, đây là nhà vệ sinh, cũng được làm bằng kính, từ trong nhà vệ sinh này có thể nhìn thấy cảnh tượng phòng khách ở bên ngoài, Lam Tử Kiên đang ngồi rót nước trên ghế sofa.
Nhưng từ bên ngoài chắc không thể nhìn thấy bên trong mới đúng.
Tích Niên cởi đồ ra, càng cởi thì càng cảm thấy có gì đó không ổn, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Lam Tử Kiên, bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong đúng không? Tại sao anh ta ngoài ở bên ngoài mà cứ nhìn chằm chằm vào trong đây vậy?
Tích Niên đứng bên vách kính, đặt hai tay lên kính và ngờ vực nhìn Lam Tử Kiên, ánh mắt của hai người như thể giao nhau trong không khí vậy, là vì tấm kính này đã mang đến ảo giác cho cô sao? Cô có nhìn như thế nào cũng cảm thấy Lam Tử Kiên là đang nhìn chằm chằm vào cô.
Nhưng mà…
Cô cau mày lại, nếu không thể nhìn thấy thì tại sao anh ta còn phải cố chấp nhìn chằm chằm về phía của cô đến thế, mà lại còn là tình huống hai mắt nhìn nhau.
Đột nhiên.
Chỉ thấy Lam Tử Kiên giơ tay lên: “Hi.” Đôi môi của anh ta như đang mấp máy, vẫy tay với cô.
Trong giây phút đó, cô lập tức sởn tóc gáy, đầu óc lập tức phản ứng lại, cho nên, cho nên anh ta thực sự có thể nhìn thấy? Tích Niên lập tức ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy người.
Và đôi mắt như vầng trăng cũng từ từ di chuyển xuống dưới theo động tác của cô, nhìn cơ thể của cô.
Khóe miệng còn nhếch lên một nụ cười hài lòng.
“Á!” Cô hét lớn, lúc này cô mới chắc chắn rằng mình lần này đã thực sự bị nhìn trộm tất cả một cách quang minh chính đại! Cô vội vàng đứng dậy, quay lưng nhặt quần áo lên rồi mặc vào người.
Cô lao ra khỏi cửa, tức giận nhìn Lam Tử Kiên: “Anh, tại sao anh không nói cho tôi biết căn phòng này là trong suốt?”
Lam Tử Kiên nhún vai: “Bé cưng, cô đang nói gì vậy?”
“Tại sao anh, không nói cho tôi biết, căn phòng là trong… Trong…” Tích Niên vừa nói vừa quay lại nhìn nhà vệ sinh ở phía sau, không phải trong suốt! Đứng ở bên ngoài nhìn vào trong, không thấy được gì cả.
“Bé cưng, cô muốn nói gì thế?” Anh ta mỉm cười.
Tích Niên nuốt hết mọi lời nói vào bụng, nhưng vừa nãy ở bên trong cô thực sự cảm thấy Lam Tử Kiên đang ở bên ngoài nhìn cô chằm chằm mà, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy? Ảo giác sao? Không thể nào, hay là tấm kính này có cơ quan gì đó?
Trời ạ, rốt cuộc cô phải sống qua ba ngày này như thế nào đây?
Sau khi chỉnh lại áo quần thì cô đi tới trước mặt Lam Tử Kiên: “Tôi cũng phải sống ở đây trong ba ngày này sao?”
“Tất nhiên rồi.”
Năm tia chớp cùng đánh vào đầu, trời ơi, tại sao phải sống ở một nơi khiến người ta mệt lòng chứ: “Vậy gần đây có nhà vệ sinh công cộng không?”
Lam Tử Kiên lập tức nắm lấy tay của Tích Niên, kéo mạnh một cái để cô ngồi xuống ngay bên cạnh: “Đằng sau có một cái hồ, cô có thể