Lúc nào Lam Tử Kiên cũng mỉm cười, mặc kệ cô nói cái gì.
Tích Niên tiếp tục nói: “Bây giờ dù anh có làm gì kia với tôi thì chẳng qua cũng chỉ là tình một đêm mà thôi.
Sau khi xong việc, tôi còn đi mắng chửi anh khắp nơi, nói xấu anh.
Anh cần gì lại phải tô vẽ thêm một nét đen tối cho cuộc đời mình chứ?”
“Thật đúng là bảo vệ chính mình trong sạch nhỉ, bé cưng.”
Tích Niên quật cường nhíu mày: “Chỉ cần là con người đều nên có năng lực kiểm soát bản thân, mà không phải đợi người khác điều khiển.
Như vậy tôi sẽ khinh thường chính mình.”
“Ha ha...” Bàn tay to của Lam Tử Kiên vuốt ve mái tóc đen nhánh của Tích Niên, nhẹ nhàng vén mái tóc đã khô hơn nửa của cô ra sau tai.
Khóe môi nở một nụ cười: “Tích Niên, thật ra cô nên biết, cô nói mấy thứ này với tôi đều vô dụng cả thôi.
Tuy rằng tôi nghe nhưng sẽ không ngăn được hành động tiếp theo của tôi đâu.”
“Anh muốn tôi làm thế nào hả?” Lần này, Tích Niên thật sự nhân nhượng cầu toàn.
Cô không muốn thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành, như vậy cũng quá chơi nhau rồi.
Đến cuối cùng, kết quả của việc bốc đồng còn chưa biết ai kẻ thiệt thòi đâu.
“Cô nhân nhượng cầu toàn như vậy là vì Hạ Ngôn hả?” Không phải anh ta không nhận ra mục đích của người phụ nữ này.
Mỗi một câu chữ cô nói ra anh ta đều có thể hoàn toàn nhìn thấu.
“Tôi vì Hạ Ngôn ư? Tại sao tôi phải vì anh ta chứ? Anh ta là cái thá gì?” Trong mắt Tích Niên bùng lửa giận, có lẽ sau khi Hạ Ngôn mất trí nhớ, anh khôg còn làm ra những chuyện khiến người ta chán ghét nữa.
Nhưng không làm thì cũng không có nghĩa anh có thể xóa bỏ những tội ác mà mình từng phạm phải.
Lam Tử Kiên bật cười: “Tuy rằng những gì cô nói chẳng có nghĩa lý gì, nhưng câu nói này lại rất hữu dụng với tôi.” Anh ta đột nhiên rời khỏi cơ thể cô, lập tức ngồi dậy.
Tự do đến bất ngờ, hết thảy mọi chuyện quá đột ngột.
Tích Niên mở to mắt, còn chưa tỉnh táo lại, hạnh phúc tới thình lình khiến cô có chút không chịu nổi ư? Ôi, thật sự đã xoay chuyển tình thế: “Anh...!anh định buông tha cho tôi hả?”
Lam Tử Kiên nhìn cô: “Cô vẫn muốn tiếp tục hả? Thật ra tôi cũng không ngại.”
“A...!Không cần, không cần, cám ơn, cám ơn.”
Lam Tử Kiên đứng lên, anh ta bước tới một chiếc tủ ở trong phòng, lấy một thú ra khỏi ngăn kéo.
Tích Niên không thể ngồi dậy được, cũng không trông thấy anh ta đang cầm vật gì trong tay.
Chỉ thấy anh ta đi đến, sau đó ngồi sang một bên.
Cô nghi ngờ nhìn anh ta: “Anh định làm gì?”
Tay cô bị Lam Tử Kiên cầm lên, ngay sau đó, một đồ vật lạnh lẽo được đeo lên cổ tay cô: “Anh cho tôi đeo thứ gì thế?”
Lam Tử Kiên nâng tay cô lên, để cô nhìn thấy đồ vật đang đeo trên tay mình.
Đó là một chiếc vòng tay rất mảnh mai, vô cùng xinh đẹp.
Anh ta tự dưng đeo vòng tay cho cô làm gì?
“Anh cho tôi đeo cái này để làm gì?”
“Hừ...” Lam Tử Kiên nở nụ cười yêu nghiệt, nhưng không nói gì.
Anh ta đứng lên, như thể mang theo câu đố theo cùng đi ra khỏi phòng ngủ.
Tích Niên ngây ngốc nằm trên giường, anh ta cứ bỏ đi như vậy hả? Tốt xấu gì cũng giải độc trên người cho cô đã, lẽ nào muốn cô nằm ở đây? Hơn nữa còn trần truồng?
Phải biết rằng, toàn bộ căn phòng này được làm từ thủy tinh đấy.
Tuy rằng bên ngoài không nhìn thấy cảnh tượng phía trong, nhưng từ vị trí của cô có thể nhìn thấy quang cảnh bên ngoài, cảm giác giống như đang ở truồng trước mặt mọi người vậy.
Trong lòng vặn vẹo, cũng không thích ứng.
Ôi...
Cô không có cách nào động đậy cơ thể dù chỉ một chút.
Vì vậy chỉ đành lừa mình dối người nhắm mắt lại, cứ thôi miên bản thân rằng không nhìn thấy gì hết là được rồi.
Cô nhắm mắt lại chờ hoàng hôn buông xuống, sắc trời tối dần.
Thế nhưng, Tích Niên bất tri bất giác thiếp đi từ lúc nào không hay.
Cô ngủ một giấc này rất say, dường như tất cả những chuyện xảy ra trong ngày này trong đầu đã được gột rửa sạch sẽ một lượt, nhất thời mọi phiền muộn đều bị cuốn trôi.
Lúc cô tỉnh lại, đã là giữa trưa, Tích Niên ngồi bật dậy khỏi giường, quần áo đâu, quần áo đâu! Trong đầu cô còn nhớ rõ chuyện xảy ra ngày hôm qua, lập tức tìm