Cố Tích Niên mãi lo lắng, lúc này mới lần đầu tiên đưa mắt nhìn sang người phụ cãi nhau với Ly Minh, vì đã không khuyên được Ly Minh rời đi thì chỉ còn cách khuyên người trong cuộc còn lại.
Nếu không thể khuyên được thì chỉ có thể xem như cô ấy xui xẻo.
Đối phương cũng là một chiếc moto Harley bắt mắt, cô ấy nghiêng người tựa ở bên cạnh chiếc xe, trên tay cầm một cái nón bảo hiểm tinh xảo.
Dáng người rất cao.
Nhìn từ dưới lên trên, đôi chân của cô ấy rất thon dài, mang một đôi ủng ngắn gót cao, rất có cảm giác của một đôi ủng nặng trong quân đội, nhìn lên phía trên của đôi chân dài là một chiếc quần đùi màu đen.
Vùng lưng eo của cô ấy rất nhỏ, trên chiếc áo màu đen bó sát có hình đầu lâu theo kiểu đinh tán, mang một dáng vẻ bá đạo.
Sau đó nhìn sang khuôn mặt của người phụ nữ, một đôi mắt xinh đẹp và hàng lông mi dài che phủ, con ngươi trông như hai viên kim cương tỏa ra ánh sáng lấp lánh chói mắt.
Với mái tóc có độ ngắn vừa quá mức bảnh bao, che đi vị trí của tai, còn tóc ở tai bên kia được vén ra phía sau, lộ ra một chiếc khuyên tai dài.
Bảnh bao nhưng không mất đi sự quyến rũ của người phụ nữ.
Tích Niên nhìn chằm chằm vào đối phương, vào giây phút đó, mọi sự chú ý của cô cũng hoàn toàn bị thu hút lấy.
Và đối phương cũng chăm chú nhìn chằm chằm vào Cố Tích Niên, ánh mắt của hai người như thể đã dính chặt vào nhau trong không khí, làm sao cũng không thể tách ra được.
Cái nón bảo hiểm trong tay người phụ nữ lập tức rơi xuống đất, nhưng cô ấy cũng không rảnh bận tâm đến cái nón bảo hiểm yêu quý, trong đôi mắt to xinh đẹp từ từ phủ lên một lớp hơi nước.
“Này, phụ nữ, cô làm gì vậy!” Cậu nhóc thối tức giận nhìn đối phương, vẫn chưa bắt đầu đánh nhau mà sao đã bắt đầu khóc rồi? Cậu ta lại nhìn sang Cố Tích Niên, cô nhóc thối bị gì vậy? Nhìn một người mà nhìn đến ngây ngốc rồi?
Cái nón bảo hiểm lăn ra xa từng chút một dọc theo mặt đất, phát ra âm thanh bộp bộp bộp.
Hốc mắt của người phụ nữ tóc ngắn đã đỏ hoe, đôi môi mỏng gợi cảm của cô ấy từ từ mở ra: “Cậu, cậu là Tích Niên sao? Cậu là Cố Tích Niên sao?” Cô ấy nghẹn ngào nói, giọng nói trở nên khàn đi.
Tích Niên nhìn cô ấy, hốc mắt cũng từ từ đỏ lên, sống mũi cay cay: “Tiểu, Tiểu Quy.”
“Tích Niên!” Trương Tiểu Quy theo bản năng chạy thẳng về phía Cố Tích Niên.
Và Tích Niên cũng vậy, nhanh chân chạy về phía Trương Tiểu Quy, người chị em thân nhất tốt nhất của cô, chúng ta đã năm năm không gặp rồi, cậu có biết những năm qua tớ đã nhớ cậu đến nhường nào không?
Thoạt nhìn thì chúng ta đã nhận ra nhau, bởi vì trong năm năm qua… Dáng vẻ của hai ta chưa từng biến mất khỏi tâm trí!
Trương Tiểu Quy khóc dữ dội, ôm chặt lấy Cố Tích Niên, sợ cô sẽ lại biến mất trong nháy mắt: “Niên Niên, năm năm qua cậu đã đi đâu vậy? Cậu có biết tớ vẫn luôn tìm cậu không? Cái đồ xấu xa nhà cậu, cậu có biết tớ nhớ cậu đến cỡ nào không? Tớ đi khắp nơi tìm cậu nhưng cũng không tìm thấy cậu.
Hu hu hu…” Giống như một đứa trẻ vậy, tiếng khóc của Trương Tiểu Quy vây quanh nơi đây.
Đó là âm thanh chân thành nhất.
Là tiếng kêu gào từ tận đáy lòng.
Cố Tích Niên chẳng phải cũng như thế sao? Nước mắt đã tràn ra từ lâu rồi, chỉ là không có phóng khoáng như Trương Tiểu Quy mà thôi, nước mắt không ngừng chảy qua hai bên má và nhỏ xuống vai của Tiểu Quy, ôm thật chặt người chị em này: “Xin lỗi, xin lỗi.
Tiểu Quy, tớ cũng rất nhớ cậu.
Xin lỗi.
Hãy tha thứ cho tớ vì đã biến mất lâu như vậy.”
“Đồ đáng ghét, tớ không tìm thấy cậu, tớ còn tưởng cậu đã chết rồi.
Cậu có biết khi nghĩ đến cậu thì tớ sẽ khóc ngay không? Hu hu hu!” Trương Tiểu Quy khóc lớn không chút che giấu.
Vẫn giống như năm năm trước, tính cách của Trương Tiểu Quy dường như không thay đổi chút nào trong năm năm qua, vẫn thoải mái, dứt khoát và tùy ý như thế.
Ly Minh ở một bên hoàn toàn nhìn đến ngây người, cậu ta vò đầu bứt tóc, đây là chuyện gì vậy? Không hiểu được đột nhiên ôm lấy nhau rồi khóc cùng nhau.
Cô nhóc thối là giúp người ngoài không giúp người của mình sao? Hay nhầm kẻ thù là ai rồi?
Ly Minh đi tới: “Này, cô nhóc thối, cô làm gì vậy? Tại sao lại ôm nhau với kẻ thù vậy?”