Mà bà ta không biết là Cố Tích Niên vẫn luôn âm thầm theo dõi bà ta, vì kế hoạch của mình, cô có thể nhẫn nhịn mọi thứ, bao gồm cả sự căm hận với người phụ nữ này.
Tích Niên biết dù cho hiện giờ cô đã có năng lực giết Triệu Khiết Vũ, nhưng cô cũng không thể giết bà ta được.
Bởi vì bố của mình còn đang nằm trong tay bà ta, nào có thẻ ra tay được chứ?
Cô có quá nhiều bất đắc dĩ.
Cho đến khi Triệu Khiết Vũ trở về nhà, Tích Niên cũng lén lút theo đến nhà họ Cố.
Nơi này giống như năm năm trước, không có bất kỳ thay đổi nào.
Đứng ở ngoài cửa, nhưng trong mắt cô lại đầy sự lo lắng với gia đình này.
Bao nhiêu niềm vui, là ở đây.
Bao nhiêu đau buồn, cũng là ở đây.
Đây là nơi cô được sinh ra và lớn lên, cô đã trải qua mười tám năm thanh xuân ở ngôi nhà này, nhưng bây giờ, ngôi nhà này đối với cô mà nói lại xa lạ như thế.
Cô muốn trở về gia đình lúc trước biết bao, gia đình đó có bố.
Đáng tiếc… Gia đình này không có bố nên thật lạnh lẽo.
“Xin chào, cô cứ mãi đứng ở ngoài cửa, có chuyện gì không?” Có cô người làm để ý thấy Cố Tích Niên đứng ở ngoài cửa.
Tích Niên nhìn cô người làm, một khuôn mặt xa lạ, trong cái nhà này thậm chí đến một khuôn mặt quen thuộc cũng không còn sao? Có lẽ chỉ còn lại Triệu Khiết Vũ.
“Tôi muốn gặp Triệu Khiết Vũ.”
“Hả?” Cô người làm kinh ngạc.
“Mở cửa.” Tích Niên lạnh lùng nói.
“Hả? Cô nói gì vậy? Cô là ai?” Cô người làm khó hiểu nhìn Cố Tích Niên.
“Tôi là ai à? Cô đi nói với Triệu Khiết Vũ, có người tên Cố Tích Niên tìm bà ta.” Tích Niên lạnh lùng nói, trong những năm qua, cô đã mơ thấy mình trở về ngôi nhà này vô số lần.
Trong bốn năm chấp nhận cuộc huấn luyện thợ săn, cô cũng từng tưởng tượng rằng cô sẽ làm gì khi trở về ngôi nhà này? Là đánh Triệu Khiết Vũ một trận dữ dội? Hay là giết chết bà ta để giải tỏa cơn căm hận trong lòng?
Cô từng có quá nhiều suy nghĩ, nhưng khi thực sự đến ngày này thì cảm giác lại tầm thường không có gì lạ, có lẽ do đã suy nghĩ quá nhiều nên dần dà, trái tim cũng cảm thấy không có gì đáng kể.
Cô người làm nhìn Cố Tích Niên: “Họ Cố?” Nhà họ chính là họ Cố, chẳng lẽ đây là người họ hàng nào sao? Tuy chưa từng gặp qua nhưng cô người làm cũng không dám tự chủ trương lắm, lập tức đi vào báo cáo.
Lúc này, Triệu Khiết Vũ đang trở về phòng ngủ định ngủ một giấc.
“Bà chủ.
Bà chủ.” Cô người làm ở ngoài cửa nhỏ giọng gọi lấy.
“Chuyện gì?” Triệu Khiết Vũ ở trong phòng ngủ uể oải nói, lúc này lại đến làm phiền bà ta.
“Bên ngoài có người muốn gặp bà.”
“Là ai, đuổi đi cho tôi, đuổi đi! Không thấy bây giờ tôi mệt đến muốn chết à.” Triệu Khiết Vũ đã ngồi xuống bên giường, nói với giọng điệu bực mình.
“Ồ…” Cô người làm gật đầu, suy nghĩ muốn rời đi, nhưng vẫn nói thêm một câu: “Nhưng người đó nói mình tên là Cố Tích Niên.”
Vừa nói xong câu này thì cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, Triệu Khiết Vũ đứng ở cửa, kích động nhìn cô người làm: “Cô nói người đó tên là gì?”
Cô người làm suýt giật nảy mình, lo lắng nói: “Cố, Cố Tích Niên.”
“Là nữ à?”
“Vâng.”
Ở cửa nhà họ Cố, Tích Niên tựa ở ngoài cửa sắt lớn, không khỏi cười tự giễu bản thân, có thấy ai về nhà của mình mà còn cần phải thông báo không?
Ôi…
Đúng là buồn cười muốn chết mà, nếu không có Triệu Khiết Vũ thì bây giờ sẽ là một cảnh vật như thế nào nhỉ, có lẽ cô sẽ có một cuộc sống rất hạnh phúc với bố, sẽ không xa cách nhau năm năm dài.
Điều đó đau đớn biết nhường nào! Cô đã đau đến mất cảm giác từ lâu rồi.
“Cô Cố, bà chủ chúng tôi mời cô.” Cô người làm bước ra, cung kính nói.
Cánh cửa sắt được mở ra, cô đi vào, khiến cho những cô người làm ở xung quanh quan sát cô bằng ánh mắt kỳ lạ, Tích Niên cũng liếc nhìn những người trong nhà, quả nhiên đã thay đổi tất cả.
Ôi…
Những xưng hô và khuôn mặt xa lạ đó cũng khiến cô cảm thấy buồn cười, muôn vàn niềm vui từng có trong ngôi nhà này quanh quẩn trong mắt cô, tất cả cũng