Ngón tay nhỏ ấn vào bàn phím của khóa mật mã, sau đó từ trong túi lấy ra một chiếc hộp đen nhỏ, đặt trên khóa mật mã, không đầy một lát thì chỉ nghe thấy chiếc hộp đen nhỏ phát ra âm thanh ‘xâm nhập thành công!’.
Tích Niên nhìn chiếc hộp đen đó, đây không phải là… Máy hacker bẻ khóa mật mã à? Tuy chỉ là một vật dụng phụ trợ, nếu muốn bẻ khóa mật mã thì cần phải nhập chương trình vào, mật mã khác nhau thì sẽ có các chương trình khác nhau, cực kỳ phức tạp, cho dù là thợ khóa chuyên nghiệp cũng không chắc có thể phá giải hết tất cả khóa mật mã.
Nhìn con trai nghênh ngang đẩy cửa kính bước vào.
Tích Niên đứng ở bên ngoài, đúng là ai cũng không thể ngăn cản được bước chân của đứa nhóc này, quang minh chính đại cùng cô đi trộm đồ sao? Ôi!
“Mẹ, mẹ còn đứng ở bên ngoài làm gì vậy? Nhanh lên đi, nếu không thì chúng ta sẽ bị chú bảo vệ trực ca ngoài cổng phát hiện đấy.” Tiểu Hoại nói với giọng nhỏ như muỗi.
Cô bất lực đi vào: “Máy bẻ khóa mật mã chắc chắn là cậu nhóc thối đưa cho con, nhưng chương trình bẻ khóa mật mã là ai dạy cho con?”
“Mẹ ơi, đây là một xã hội khoa học kỹ thuật phát triển, trên máy tính có đủ mọi thứ mà.” Tiểu Hoại nói một cách lẽ đương nhiên.
“Con học trên máy tính à?”
“Ừm.” Cái đầu nhỏ gật một cái.
Nếu không phải cô tự mình sinh đứa nhóc này ra, tận mắt nhìn cậu bé lớn lên, nhìn cậu bé từ từ trưởng thành thì cô chắc chắn sẽ không tin đứa trẻ chỉ mới bốn tuổi mà thôi.
Rốt cuộc trong cái cơ thể nhỏ bé này đã ẩn chứa điều gì vậy?
Chẳng lẽ là thiên phú trời ban sao?
Thực ra với tư cách một người mẹ, cô càng hy vọng ông trời sẽ lấy lại thiên phú này, để đứa trẻ trở thành một người bình thường, có một gia đình bình thường.
Nhưng nghĩ đến trường hợp đó của bố cậu bé, xem ra mọi thứ chỉ là hy vọng xa vời mà thôi.
Trong đêm tối, cả hai đều đeo mắt kính dạ quang, vì vậy hoàn toàn không cần ánh đèn khác, nghênh ngang đi thẳng vào thang máy.
Đi thang máy lên lầu.
Mọi thứ trông có vẻ vô cùng suôn sẻ, trên hành lang im ắng không có bất kỳ trở ngại gì, thậm chí đến tia hồng ngoại mà ban đầu cô nghĩ nên có cũng không có, quả thực vô cùng thông suốt.
Văn phòng Tổng giám đốc.
Lặng lẽ mở cửa ra, nhanh nhẹn đi vào, Tích Niên bắt đầu lục tung để tìm tài liệu, theo lẽ thường tình thì đây là bản tài liệu vừa được ký kết vào hôm nay, chắc hẳn sẽ không để ở nơi khó tìm gì.
Còn Tiểu Hoại thì nằm lăn long lóc trên ghế sofa mềm mại, ghế sofa thật mềm, thật thoải mái dễ chịu! Cậu bé gần như đã xem ghế sofa như mộ tấm bạt lò xò và lăn lộn trên đó.
“Tìm thấy rồi, Tiểu Hoại, đừng đùa nữa, mau chuẩn bị đi thôi.” Tích Niên cầm một cái túi công văn trên tay, hôm nay cô đã cố ý đánh chút ký hiệu lên tài liệu, vì vậy cũng không quá tốn sức để tìm thấy nó trong một đống tài liệu.
“Ồ.” Tiểu Hoại nhảy khỏi ghế sofa: “Mẹ ơi, nơi này đẹp thật, chắc chắn là văn phòng của một nhân vật lớn nhỉ.”
“Tất nhiên, đây là văn phòng của Tổng giám đốc.”
“Vậy tại sao đến một chút báo động cũng không có vậy? Chú ấy không sợ có kẻ thù đến đây trộm đồ sao? Ngay cả một đứa trẻ như con cũng có thể vào được, vậy những kẻ xấu đó không phải càng dễ vào hơn à?” Tiểu Hoại nghi ngờ hỏi, khi đang lăn lộn trên ghế sofa, cậu bé một mình suy đoán, càng nghĩ thì càng cảm thấy kỳ lạ.
Tại sao lại như vậy nhỉ?
Tích Niên bất lực nhìn con trai một cái, nếu tùy tiện một đứa trẻ bốn tuổi cũng có thể mai phục lẻn vào thì công ty này đã sụp đổ từ lâu rồi.
Nhưng cũng kỳ lạ, đây là công ty của Hạ Ngôn, người đó bản tính đa nghi, thường ngày làm việc cũng rất cảnh giác, tại sao lại thả lỏng như thế với công ty của mình, thậm chí cả văn phòng nhỉ? Không giống tính cách của anh!
Nghĩ đến đây, cô dường như chợt nhận ra điều gì đó: “Nguy rồi, con trai, mau qua đây!”
Cô nhanh chóng bế con trai đến bên cửa sổ, từ trong ba lô lấy đồ cắt kính ra, bắt đầu nghiêm